Trong mỗi cử chỉ đều có thể tiềm ẩn một món quà. Giá như chúng ta đừng ngần ngại mở những món quà mà cuộc sống đem lại. …
Có một chàng trai bị bệnh ung thư, một căn bệnh nan y. Anh chỉ mới 19 tuổi và cái chết có thể đến với anh bất kỳ lúc nào. Cả đời mình, anh phải ở ru rú trong nhà dưới sự trông nom của người mẹ. Anh chưa từng được ra ngoài. Nhưng anh rất ghét phải ở nhà, anh chỉ muốn được ra ngoài chơi dù chỉ một lần. Thế là anh xin phép mẹ mình và được bà đồng ý.
Ra khỏi nhà anh thấy dọc hai bên đường có rất nhiều cửa hiệu. Khi đi ngang qua một cửa tiệm bán đĩa CD, anh thoáng nhìn vào trong, chân vẫn rảo bước. Bất chợt anh dừng lại rồi đi ngược về phía tiệm đĩa ấy để nhìn vào trong thêm một lần nữa. Anh trông thấy một cô gái trạc tuổi mình. Cô nàng rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành – và chàng trai biết đó là "tình yêu từ ánh mắt đầu tiên". Không ngần ngại, anh mở cửa bước vào tiệm, mắt vẫn chăm chú nhìn cô gái. Anh tiến dần về phía cái bàn đen nơi cô gái ngồi.
Cô nàng ngước nhìn lên và hỏi:
– Tôi có thể giúp gì được cho anh ?
Cô nàng nhỏen miệng cười, một nụ cười tuyệt đẹp mà anh chưa từng được chiêm ngưỡng. Lúc ấy anh chỉ ước sao mình được hôn nàng ngay tại đó. Ôi đúng là nụ cười của một thiên thần.
Anh trả lời:
– À..à..vâng…Tôi muốn mua một cái đĩa CD.
Anh chọn lấy một cái rồi trả tiền cho cô.
– Tôi gói nó lại cho anh nhé?
Cô hỏi, nụ cười đáng yêu lại nở trên môi.
Anh gật đầu và cô đi vào trong.
Vài phút sau, cô trở ra và trao chiếc đĩa CD đã được gói cẩn thận cho anh. Khi nhận chiếc đĩa từ tay cô gái, anh thoáng thấy cô đỏ mặt thẹn thùng. Việc đó chỉ xảy ra trong vài giây nhưng đối với chàng trai đang yêu những giây phút ngắn ngủi đó đáng giá cả cuộc đời. Đó là anh đã lờ mờ nhận ra cái đỏ mặt ấy có điều gì đó rất đỗi quí giá và diệu kỳ mà Thượng Đế chỉ ban cho con người đúng một lần trong đời. Trong khi anh còn đang mải mê theo đuổi những ý nghĩ lung linh trong thế giới của riêng mình thì bất chợt một nụ cười duyên dáng nữa lại nở trên gương mặt xinh xắn của cô gái. Anh chỉ biết quay lưng và bỏ chạy trong vô thức. Trên đường về nhà, anh cứ huýt sáo mãi không thôi, cảm giác như trái tim đang nhảy múa còn ngọn lửa tình mới nhen như đang bừng cháy bên trong.
Kể từ đó ngày nào anh cũng ghé tiệm đó mua đĩa, những cái đĩa CD mà anh biết sẽ chẳng có ý nghĩa nữa nếu không được chính tay cô gái ấy gói. Anh mang những cái đĩa về nhà chỉ để cất nó vào ngăn tủ. Anh không cần nghe nhạc của bất kỳ ban nhạc hay ca sĩ lừng danh nào, bởi tình yêu có giai điệu riêng của nó. Những khi cơn sóng tình trong anh dâng đến đỉnh, anh nghêu ngao những bản tình ca ngọt ngào nhất mà chỉ mình anh biết.
Anh nóng lòng muốn nói cho cô gái ấy nghe tiếng nói của trái tim mình biết bao. Nhưng anh quá nhút nhát, mỗi việc đơn giản là mời cô gái đi chơi mà anh còn không dám. Đó là điều mà khi yêu thậm chí gã đàn ông ngu ngốc nhất cũng có thể nghĩ ra được nhưng ngay đến kẻ khôn ngoan nhất cũng chưa chắc làm được. Thực tế đó cứ mãi ngăn cản anh biến ý tưởng thành hành động. Hơn nữa, từ lâu anh đã chung sống với những ý nghĩ bi quan về bệnh tình của mình. Anh nghĩ chẳng bao lâu nữa anh sẽ chết, vì vậy anh không có quyền yêu và được yêu. Anh sợ sẽ có ngày người con gái anh yêu sẽ biết tất cả sự thật và rồi cô ấy sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh, bỏ mặc anh chết trong sự cô đơn và lạnh lẽo. Khi tình yêu đến ngự trị, anh đã cố gắng xua đuổi những ý nghĩ ngốc nghếch ấy ra khỏi tâm trí. Nhưng khi tình trạng sức khỏe xấu đi, anh cay đắng nhận ra mình vẫn chưa lánh xa được những ý nghĩ ấy.
Rồi người mẹ cũng biết được mọi chuyện và bảo anh cứ mời cô gái đi chơi. Bà hết sức động viên anh, lắng nghe từng nỗi niềm lo âu của anh và cũng khóc cùng anh. Bà khuyên anh đừng để cái nhìn bi quan về tương lai đè nặng, hãy cứ tâm niệm chuyện gì đến sẽ đến để tận hưởng tình yêu và hạnh phúc hiện tại.
Một ngày nọ, anh lấy hết can đảm đến tiệm mua đĩa. Anh mua một cái đĩa CD như thuờng lệ và một lần nữa cô gái lại đi vào trong và quay ra với cái đĩa CD đã được gói. Anh nhận nó và nhân lúc cô gái không để ý, anh để lại số điện thoại trên bàn rồi chạy đi…
Người mẹ nhấc máy:
– Alô
Người ở bên kia đầu dây chính là cô gái!!! Cô hỏi thăm chàng trai và bà mẹ òa lên khóc. Bà nghẹn ngào nói trong nước mắt:
– Cháu không biết gì sao? Nó đã mất rồi…hôm qua…
Không gian chìm tron im lặng, chỉ có tiếng khóc rưng rưng của bà mẹ. Đó là một ngày giông gió; nhưng ngày hôm ấy còn có một cơn giông khác, một cơn giông kỳ lạ vì trong thị trấn chẳng ai hay biết gì về nó. Chỉ duy có một cô gái đương đầu với nó….
Cũng trong ngày hôm đó, bà mẹ vào phòng cậu con trai yêu dấu của mình, bà muốn tưởng nhớ đến con. Bà muốn nhìn lại quần áo của con trước nhất. Bà mở cửa tủ áo và vô cùng ngạc nhiên khi đập vào mắt bà là hàng đống đĩa CD chưa mở. Bà lấy thử một cái đĩa, ngồi xuống giường và mở nó ra xem. Khi bà mở lớp gói giấy ra, một mẩu giấy nhỏ rơi xuống. Bà nhặt mẩu giấy lên và đọc. Mẩu giấy đó ghi:
" Chào anh, anh dễ thương lắm- Jacelyn."
Người mẹ lại mở bao một gói CD khác… Lại thêm một mẩu giấy nhỏ ghi dòng chữ:
" Chào anh, anh khỏe không? Mình làm bạn nhé? – Jacelyn."
Một chiếc CD nữa, một chiếc nữa… Trong mỗi chiếc là một mảnh giấy…
Bà mẹ dõi mắt trông lên bầu trời xanh thăm thẳm, tay bà chầm chậm đưa mẩu giấy lên khỏang không trước mặt. Bà thì thầm như đang nói với ai đó:
– Của con đấy, con trai yêu qúy của mẹ! Con đang tìm tình yêu này đúng không?