Bạn luôn than phiền mình là kẻ bất hạnh, vậy hãy nhìn xem, bạn bất hạnh đến đâu nào? …
Bạn luôn than phiền mình là kẻ bất hạnh, vậy hãy nhìn xem, bạn bất hạnh đến đâu nào?
Gia đình bạn hay chính bạn nghèo ư?
Có thể bạn không giàu, nhưng bạn có một gia đình hạnh phúc…
Bạn có một gia đình đáng ghét, cha và mẹ bạn luôn cãi nhau ư?
Có thể gia đình bạn không hạnh phúc, nhưng ít ra bạn vẫn còn đầy đủ cha mẹ…
Bạn thật đáng thương vì bạn mất cha hay mẹ ư?
Có thể bạn thiếu một trong hai người, nhưng ít ra bạn còn một mái nhà ấm áp…
Cha mẹ bạn chẳng bao giờ quan tâm đến bạn, họ chỉ biết có làm việc?
Có thể ngôi nhà của bạn lạnh lẽo, nhưng ít ra còn có cơm ăn, áo mặc, được ngồi đây để đọc được những dòng này…
Bạn biết không, chỉ ở đất nước mình thôi, đã có biết bao nhiêu trẻ mồ côi cơ nhỡ, con số ấy, cơ quan nhà nước cũng chưa thể thống kê chính xác được. Hằng ngày những con người bằng tuổi chúng ta phải bán vé số, phải ăn xin, phải ngủ ngoài đường. Và liệu bạn có nghĩ, trong những cơn rét đậm, bao nhiêu trẻ em lang thang ở Hà Nội, và các tỉnh miền Bắc đã chết cóng?
Những lúc bạn giận hờn cha mẹ vì bị la mắng, bạn có biết rằng…"ai đó" ước ao có một lần trong đời được nghe cha mẹ mắng?
Những lúc bạn chê đồ ăn dở, khó ăn… bạn có biết rằng ở đâu đó… có "ai đó" đang nhặt lấy từng mẩu vụn bánh mì ?
Những lúc bạn chê áo này xấu, quần này không hợp thời trang…bạn có biết rằng ở đâu đó…có "một vài người nào đó" đang ngồi gần bên nhau…chỉ để sưởi ấm cho nhau?
Đến lúc này, bạn thấy mình may mắn hay bất hạnh? Có một câu nói, mình không nhớ của ai, nhưng mình luôn luôn nhớ đến nó mỗi lần cảm thấy mình xui xẻo và thất bại: "Hãy nhìn xuống, trước khi bạn nhìn lên".
Hãy nhìn xuống để thấy bạn hơn rất nhiều người và ngừng than vãn, nhìn lên, để thấy vô số người bạn chưa bằng, để nỗ lực cố gắng. Bạn hãy luôn nhớ rằng, bạn đang sống, và đang may mắn, bạn nhé.
Ừhm, mình phải biết mình là ai chứ Mỗi lần đọc bài này, tôi lại thấy mình wa’ may mắn, vì vẫn còn có gia đình, bạn bè bên cạnh, vẫn đc mọi người wan tâm đến…