Trong căn phòng tối, có bốn ngọn nến đang cháy. Xung quanh thật yên tĩnh tới mức người ta có thể nghe thấy tiếng thì thầm của chúng… …
Trong căn phòng tối, có bốn ngọn nến đang cháy. Xung quanh thật yên tĩnh tới mức người ta có thể nghe thấy tiếng thì thầm của chúng.
Ngọn nến thứ nhất lên tiếng than vãn: "Ta là biểu tượng của sự thanh bình, hòa thuận. Thế nhưng ngày nay những điều đó thật chông vênh. Thế gới hiếm khi im tiếng súng, người với người, thậm chí vợ chồng anh em trong một nhà cũng còn hằn học, cãi cọ nhau. Ta vô cùng thật vọng vì thấy mình vô nghĩa". Thế rồi ngọn nến leo lét và mờ dần cho tới khi lụi tắt hoàn toàn.
Ngọn nến thứ hai vừa lắc lư vừa kể lể: " Ta là ánh sáng của niềm tin, thế nhưng dạo này ta hình như trở thành một kẻ thừa thải, một món hàng xa xỉ. Biết bao nhiêu người chỉ biết chạy theo lối sống thực dụng không cần tới niềm tin nữa, ta hóa ra vô ích mà". Nói rồi ngọn nến từ từ tắt.
"Ta là ngọn lửa của tình yêu", ngọn nến thứ ba hiu hắt nói. Nhưng ta không còn đủ sức để tỏa sáng nữa. Người ta gạt ta ra một bên và không thèm hiểu giá trị của ta. Cứ nhìn thế giới mà xem, không thiếu kẻ quên luôn cả tình yêu đối với những kẻ ruột thịt nhất của mình. Ta trở nên vô dụng rồi!", dứt lời phẫn nộ, ngọn lửa phụt tắt.
Căn phòng trở nên tối tăm, lạnh lẽo. Chỉ còn một ngọn nến nằm tận góc xa vẫn tiếp tục tỏa sáng, nhấp nháy như ngôi sao lẻ loi, cô độc giữa bầu trời đêm âm u. Bất chợt cô bé bước vào phòng. Thấy ba ngọn nến bị tắt, cô bé òa khóc " Tại sao các bạn không tiếp tục tỏa sáng nữa? cuộc sống này luôn cần đến các bạn. Thanh bình, niềm tin, tình yêu phải luôn tỏa sáng đến cùng mà!". Ngọn nến thứ tư, nãy giờ vẫn lặng lẽ cháy trong phòng, lúc này mới lên tiếng: "Đừng lo cô bé! Khi tôi vẫn còn cháy thì có thể thắp sáng lại ba ngọn nến kia. Bởi tôi chính là hy vọng".
Mắt cô bé sáng lên. Lau những giọt nước mắt còn đọng lại, cô bé lần lượt thắp sáng lại những ngọn nến vừa tắt.
"Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh ngay khi bạn đang bị bỏ rơi"