Bóng thằng Hưng nhỏ bé, khoác giỏ nệm nổi bật giữa bưng biền vào lúc trời chiều vàng rực làm cả trại chú ý, xôn xao. Trên con đường đất đỏ băng qua vùng cỏ non xanh rờn, một màu xanh man dại điểm vài bụi mua vàng vọt này thường không có bóng người. Sáng sớm hoặc chiều tối mới có những chiếc xe tải chở tù nhân lao động ở các chốn đi về. Con đường này không bao giờ có bóng trẻ em đi một mình vì nó là đoạn đường cụt nối vào trại giam.
Lê Thanh Huệ
(40 truyện rất ngắn – 1994) …
Bóng thằng Hưng nhỏ bé, khoác giỏ nệm nổi bật giữa bưng biền vào lúc trời chiều vàng rực làm cả trại chú ý, xôn xao. Trên con đường đất đỏ băng qua vùng cỏ non xanh rờn, một màu xanh man dại điểm vài bụi mua vàng vọt này thường không có bóng người. Sáng sớm hoặc chiều tối mới có những chiếc xe tải chở tù nhân lao động ở các chốn đi về. Con đường này không bao giờ có bóng trẻ em đi một mình vì nó là đoạn đường cụt nối vào trại giam.
Khi thằng Hưng vào đến cổng trại giam thì trưởng trại cũng vừa lững thững ra đến phòng trực. Giấu vẻ ngạc nhiên, ông vẫy nó lại gần:
– Con đến đây có chuyện chi?
– Dạ! con đến tìm ba – thằng Hưng tự tin trả lời, rồi nói thêm- Ba con là Hai Hơn…
Ra nó là con Hai Hơn, luôn nhậu nhẹt, say xỉn, quậy phá, đánh vợ, đã được chính quyền địa phương giáo dục nhiều lần nhưng không chịu sửa chữa. Lần nhậu xỉn cuối cùng, y đánh vợ trọng thương. Lúc đưa tới bệnh viện, vợ y đã chết để lại đứa con trai nhỏ tròn 5 tuổi. Như vậy bây giờ nó đã 6 tuổi rồi. Trưởng trại quay lại bảo anh cảnh sát ở trong phòng trực. "Dẫn Hai Hơn ra đây".
Trong lúc chờ Hai Hơn, ông tranh thủ quan sát cậu bé có mái tóc đỏ hoe, gầy gò, áo quần cũ kỹ, toàn thân nhuốm đỏ lớp bụi đường, càng đỏ hơn trước ánh nắng chiều sắp tắt. Nó không mệt mà cặp mắt nó ánh lên vẻ nôn nao chờ được gặp cha.
– Làm sao con biết được ba ở đây mà đi kiếm? – Trưởng trại hỏi.
– Dạ! – Thằng Hưng kể lể bằng giọng vui vẻ- Hồi trước, nội nói ba đi làm xa, khi con lớn, ba mới về. Hôm bịnh quá, nội mới nói cho con biết ba ở đây. Sáng nay con ra bến xe, hỏi đường lên đây. các dì, các chú dẫn con đi, cho con ăn, cho con nhiều tiền nữa…
Thằng Hưng móc xấp tiền giấy lộn xộn gồm những tờ 2000, 5000 và cả những tờ 200, 500 đồng nhàu nát đưa cho trưởng trại xem. Ông xua tay bảo nó cất đi. Vừa lúc đó, Hai Hơn được dẫn đến.
– Ba!… Thằng Hưng níu lưỡi gọi và ào đến ôm chầm lấy ba nó. Hai Hơn gỡ tay con liếc mắt nhìn trại trưởng. Thấy không cần thiết, ông bước ra ngoài, lòng thầm nghĩ cách bố trí cho hai bố con tù nhân một nơi ngủ tử tế. Còn ngày mai, để rồi tính sau vậy. Đây là lần đầu tiên ông gặp phải trường hợp khó xử như vậy.
Hai Hơn cố giấu sự bối rối, cau có hỏi con:
– Mày lên đây một mình à?
– Dạ – Thằng Hưng hồ hởi – con lên ở với ba luôn.
Hai Hơn sa sầm nét mặt, chua xót:
– Ở đây rồi mai về với nội. Nhà tù không có chỗ cho con nít.
– Ba không biết à? – Thằng Hưng bật khóc oà lên – Nội chết rồi! Con chỉ còn ba nữa thôi! Con không ở với ba thì ở đâu nữa!…
Hai Hơn bàng hoàng đứng chết lặng. Thằng Hưng cứ nắm tay hắn mà lắc, mà van xin:
– Con không quậy phá đâu. Con đem hết áo quần, cả vở và bút chì lên đây. Con học. Con quét nhà, nấu cơm, giặt đồ cho cả ba nữa. Con biết làm nhiều việc lắm! Ba cho con ở tù với ba!
– Con!… lần đầu tiên trong đời, Hai Hơn thốt lên câu đó và ôm chặt lấy con mình. Khuôn mặt hắn nhăn nhúm trông đến thảm hại. Sự đau đớn và bối rối của hắn lan sang cả trưởng trại và mấy chiến sĩ cảnh sát còn trẻ, khiến cho hoàng hôn tím tái lại trong bóng tối nhập nhoà đang lan tới…
Lê Thanh Huệ
(40 truyện rất ngắn – 1994)
Tội nghịf thằng bé.
Hix,e nói thằng bé àh,cứ tưởng nói a,giật cả mình Thx e nhé,a cũng đỡ đỡ 1tý rồi