Đám đông lặng phắc chờ tòa tuyên án.
“Tử hình!”. Mọi con mắt đổ dồn lên bị cáo. Không biết những con mắt ấy đang nghĩ gì. Và tất cả lại chuyển sang người đàn bà mặc bộ đồ đen bằng nhung rất đài các đang ngồi ở hàng ghế đầu bên phải, bởi bà ta đang chồm lên, hai tay hướng về bị cáo, miệng không ngớt gào “Con ơi”. Người đàn ông ngồi bên cạnh trong bộ complê sang trọng, cũng màu đen, ghìm nỗi xúc động đến biến dạng cả mày mặt, đứng lên theo người đàn bà, nhẹ nhàng kéo bà ta ngồi xuống. …
Đám đông lặng phắc chờ tòa tuyên án.
“Tử hình!”. Mọi con mắt đổ dồn lên bị cáo. Không biết những con mắt ấy đang nghĩ gì. Và tất cả lại chuyển sang người đàn bà mặc bộ đồ đen bằng nhung rất đài các đang ngồi ở hàng ghế đầu bên phải, bởi bà ta đang chồm lên, hai tay hướng về bị cáo, miệng không ngớt gào “Con ơi”. Người đàn ông ngồi bên cạnh trong bộ complê sang trọng, cũng màu đen, ghìm nỗi xúc động đến biến dạng cả mày mặt, đứng lên theo người đàn bà, nhẹ nhàng kéo bà ta ngồi xuống.
Hai viên cảnh sát bước đến bên bị cáo. Bị cáo còn rất trẻ, vừa tròn mười tám, má bung ra sữa nhưng cố giữ vẻ lạnh lùng bất cần. Cái thói hung hăng chưa nếm trải đời ấy khiến những mái đầu điểm hoa râm chỉ biết lắc nhẹ ái ngại, thương và trách nhiều hơn ghét. Hắn xoay gót thành thục như một người lính, bước ra khỏi vành móng ngựa. Mắt hắn dừng lại nơi người đàn ông và đàn bà mặc đồ đen. Những tiếng lảm nhảm “con ơi!” như mất trí của người đàn bà và cái giơ tay buông nửa chừng về phía hắn, cùng cái nhìn đau đớn của người đàn ông hay là cái màu đen sang trọng của trang phục đã khiến hắn nhíu mày lại? Chỉ một giây thôi, hắn quay gót bước vào giữa hai viên cảnh sát.
Vừa lúc đó, một bà cụ hơi khòm từ dưới lập cập chạy đến bên hắn. Chiếc áo nâu quê mùa của bà nhàu nhĩ, vài vết lấm lem nơi vạt áo. Bà xô bật viên cảnh sát, ôm lấy vai bị cáo. Vì thấp, bà phải vít cổ hắn xuống, hai tay bà run bắn lần khắp mặt hắn, cả vào hai mắt khiến hắn phải nhắm mắt lim dim. Tay của bà cụ để lại trên mặt hắn vài vệt nhọ lem nhem. Hắn cúi đầu, đứng lặng yên như đang sám hối. Đôi mắt hắn lăn ra hai giọt nước, miệng hắn lắp bắp: “Bà, bà!… Cháu thương bà lắm!” Hai viên cảnh sát tần ngần, rồi chợt nhớ tới nhiệm vụ, cáu kỉnh đẩy hắn đi, khiến bà cụ hẫng hụt. Hắn khựng lại, nhưng liền bị đẩy đi thô bạo hơn. Lúc đó không biết từ đâu một con chó to lừng lững, rõ nòi béc giê, lao tới. Nó hực lên một tiếng nhảy chồm lên bị cáo, rối rít xục cái mõm dài đen lên khắp cổ, lên khắp khuôn mặt hắn. Hắn đứng liêu xiêu chống đỡ “khối thịt” đang sục sôi. Hai tay hắn ôm choàng lấy cái cổ của nó, cái cổ vẫn còn lủng lẳng một đoạn xích. Mặt hắn dãn ra, trông thật ngây thơ, miện hắn nở nụ cười. Con chó thè cái lưỡi dài, ướt hồng liếm vào hàm răng trắng rất đẹp của hắn. Hắn cứ để yên, để yên…
– Lucky! Một tiếng quát quyền uy vang lên. Con chó sững lại, tuột khỏi người hắn, đầu nghênh về phía tiếng gọi. Nó cứng người khi nhận ra chủ nhân của nó – Người đàn ông mặc bộ complê màu đen.
Đinh Quang Hòa