Hẹn xưa

Tôi nhớ mãi, buổi sáng hôm ấy, bố tôi đưa tôi đi dạo công viên gần nhà, coi như thăm lần cuối trước khi gia đình đi xa. Đó là ngày lễ Noel năm 19… …

Tôi nhớ mãi, buổi sáng hôm ấy, bố tôi đưa tôi đi dạo công viên gần nhà, coi như thăm lần cuối trước khi gia đình đi xa. Đó là ngày lễ Noel năm 19…

Công viên thưa thớt. Đang đi, bố tôi bảo hãy chờ bố trên chiếc ghế đá dưới gốc cây cổ thụ. Trên ghế có một cô bé kháu khỉnh chừng 7 tuổi, miệng cười để lộ chiếc răng khểnh thật dễ thương.

"Em làm gì ở đây thế?", tôi hỏi. "Em chờ bố", cô bé đáp. "Anh cũng đang chờ bố. Chúng mình chơi với nhau nghe", tôi đề nghị và cô bé gật đầu liền.

Thế rồi chúng tôi chơi trò trốn tìm. Được một chốc lại xoay sang kể chuyện cho nhau nghe. Cô bé đang say sưa kể chuyện cổ tích, Hoàng tử sắp tìm được nàng Công chúa, thì bố tôi đến. Tôi nhìn cô bé đầy nuối tiếc: "Thôi chia tay em. Lớn lên chúng mình lấy nhau nhé". Nàng công chúa của tôi gật đầu, miệng cười tươi như hoa. Tôi nhìn chiếc đồng hồ đeo tay đồ chơi của mình, kim lúc nào cũng chỉ 8 giờ, nói: "Hẹn em 8 giờ sáng, 10 năm sau, tại ghế này. Cũng vào lễ Noel".

Thời gian trôi đi. Nhiều lúc nhớ lại kỷ niệm đó, tôi thấy buồn cười quá. Bố tôi thỉnh thoảng cũng nhắc lại để trêu tôi. Ấy vậy mà, bạn biết không, đôi lúc tôi lại bâng khuâng nghĩ biết đâu đúng ngày đó, giờ đó, dưới gốc cổ thụ đó, cô bé ngày nào lại chẳng có mặt để chờ tôi? Tôi càng lớn, ý nghĩ đó càng ám ảnh tôi hoài. Thế rồi, đúng 10 năm sau, trong nỗi day dứt vì "Lời hẹn xưa" tôi đáp xe lửa về thăm chốn cũ, đúng ngày lễ Noel. Công viên khác xưa nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra dễ dàng. Tôi bước ngay đến băng ghế đá ngày nào có cô bé đáng yêu mà trong lòng tự cười mình đang làm trò ngớ ngẩn.

Băng ghế đá vẫn thế, cứ đi nhiều nhưng vẫn là nó. Cây cổ thụ cũng già hơn nhiều nhưng vẫn là nó thôi.

Và trên ghế trơ trơ kia chẳng hề có ai. Dĩ nhiên rồi, tôi nhún vai.

Nhưng tôi chợt để ý đến mảnh giấy nhỏ ghi nguệch ngoạc mấy dòng chữ chẳng biết ai đề trên ghế đá với một hòn đá chặn lên. Tôi cầm lên xem: "Em tới đây đúng 8 giờ sáng như anh hẹn nhưng chờ mãi không thấy anh nên đã rời đi lúc 8 giờ 25. Em viết cho anh mấy dòng này để chứng tỏ rằng em đã tới. Vĩnh biệt anh".

Tôi liếc nhìn đồng hồ (đồng hồ thật, không phải đồ chơi bằng nhựa như xưa). Nó chỉ 8 giờ 30.

Trần Thiết Kỷ

4 Replies to “Hẹn xưa”

  1. Sài gòn ơi ! tên em ngàn đời vẫn đẹp.Saturday, 28. November 2009, 12:47:48Sài Gòn Xưa ! Ôi dấu yêu… Cho THOA ..của ngày xưa,những năm sáu mươi……..Em !Em vẫn đẹp , và tên em ngàn đời vẫn đẹp.Còn nhớ chăng những phút hẹn hò….cho lần đầu mới quen,Tháp chợ hình vuông , em chờ anh bên đông…Thẹn thùng qua mau , chúng mình sánh gót bên nhau…Chen chân vào ngõ hẹp phố Eden…..cho hơi thở tình lên men,Hồi tưởng xưa bi chừ sao nghe như nghèn nghẹn….Em đâu rồi ?..Con phố xưa Sài Gòn..???Em đã bỏ đi xa…bõ lại đây nổi nhớ,Theo dòng đời em đánh mất tên em…Lính thợ ngày xưa

  2. He ! He !Của lão chứ của ai ! …he ! He !Thấy người cùng cảnh ngộ ( giống giống nhau tí thui !) nên post sang cho dzui dzậy mà.Xin lổi vì đã xưng lão chẳng qua vì tớ hiện đang trong đội 6U rùi…he ! He !BYE

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *