Moon is high
Sky is blue
I am here
Where are you?
…
…
1.Giấy
Mọi chuyện bắt đầu từ 1 bài thơ ngắn, vỏn vẹn 4 câu, mỗi câu 3 từ – 1 bài thơ tiếng anh có title: "Here and There"
"Moon is high
Sky is blue
I am here
Where are you?"
Tôi tìm thấy mảnh giấy có kẹp bài thơ đó trong 1 hốc tường nhỏ ở thư viện tổng hợp thành phố, trong lúc đang cắm cúi tìm cuốn tiểu thuyết mới nhất của Marc Levy. Ở dưới bài thơ có 1 dòng chữ nhỏ mảnh dẻ của 1 cô gái: "Nếu bạn đang ở đó thì hãy cho tôi biết nhé. Viết cho tôi vài dòng và nhét vào nơi bạn đã tìm thấy mảnh giấy này".
Không có chữ ký. Nếu là bạn, bạn có viết trả lời chủ nhân bức thư này không?
Tôi nhét mảnh giấy trả lời vỏn vẹn 3 chữ: "I am here" vào hốc tường nhỏ, rồi cầm quyển sách của Marc Levy đến quầy thủ thư. Bác thủ thư ngước mắt lên nhìn, hỏi tôi mã số thẻ thư viện của tôi. Đầu óc luẩn quẩn với mảnh giấy nhỏ, tôi quên béng mất, đành phải lục cặp rút thẻ ra xem lại.
————-
Hôm sau, thứ 3 mảnh giấy của tôi vẫn còn.
Hôm sau nữa, thứ 4 vẫn còn.
Hôm sau, thứ 5.
Đến lúc này thì mới có hồi âm. Cũng chỉ là những dòng chữ ít ỏi, mảnh dẻ: "Where is here?". Tôi trả lời ngay lập tức: "Here is where I'm in"
Sự thật là tôi cũng tò mò về những mảnh giấy nhỏ nhỏ nhét ở thư viện thành phố. Chủ nhân của nó là ai? 1 cô bé lãng mạng? Vì sao lại làm thế? Nhưng mà tôi không muốn nhắn những tin nhắn thông thường như thế. Bỗng dưng tôi thấy thú vị với trò chơi này, và muốn làm theo cách mà chủ nhân của tin nhắn đã đặt ra luật chơi.
Bác thủ thư liếc mắt nhìn tôi, vẻ theo dõi. 1 thằng con trai cứ hí hoáy gì đó, rồi lảng vảng ở 1 kệ sách duy nhât , thì đúng là đáng theo dõi thật.
———–
Cõ lẽ chủ nhân tin nhắn này mong chờ những gì hơn nữa, chứ không phải 1 trò chơi. Tôi nghĩ vậy khi đọc tin nhắn tiếp theo: "Xin lỗi, cõ lẽ bạn không phải là người mình tìm". Lúc này tôi không kìm giữ sự tò mò của mình được nữa. Tôi vội vã viết dòng tin nhắn trả lời: "Bạn là ai vậy? Cho tôi biết bạn là ai đi. Có thể tôi sẽ tìm giúp bạn". Cuối tin nhắn, tôi để lại số di động của mình: 09xxxxxxxx
Tôi kể cho thằng Minh, thằng bạn thân nghe, và tự đặt tên cho cô bé là "Bé giấy".
***
2.Di động
Sáng sớm đang ngủ nuớng ngon lành, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông bào tin nhắn. Mấy hôm nay, tôi đang đợi 1 cuộc gọi, hoặc 1 SMS; vậy nên tôi không tắt điện thoại cả lúc ngủ. Choàng tỉnh, tôi nhào đến chụp cái DĐ. Màn hình báo số lạ.
"Làm wen nhé, bạn mới. Mình thấy số đi động của bạn trong hốc tường nhỏ ở thư viện thành phố."
Tim tôi đập mạnh, tôi reply.
"Là bạn đó sao? Sao đến hôm nay mới SMS cho mình?"
SMS của người kia đến ngay lập tức.
"Bạn hiểu nhầm rồi. Tôi vô tình thấy mảnh giấy của bạn và người kia trong hốc tường nhỏ. Tôi thấy thú vị nên SMS cho bạn"
Tôi ngồi im, rồi nhắn lại.
"Bạn có thấy mảnh giấy nào trả lời mảnh giấy di động của tôi ko?"
"Không."
Thất vọng 1 chút, tôi mất liên lạc với pé giấy rồi chăng?
Nhưng kể từ hôm đó, tôi làm quen với bé…..di động.
————
Tôi ngồi trong phòng Minh, bày cho nó cách cài chữ ký dưới mỗi SMS.
-Ê, tao biết cài chữ gì bây giờ ? Minh "đẹp zai" hả?
– Minh "dơ" thì hay hơn.
-Thằng chết tiệt! Mày cài gì?
– Tao cài nick Y!M của tao.
Nhìn 2 từ "Minh kull", tôi muốn sặc ra. Nhưng ráng nín, để kể cho nó nghe về pé di động. Vậy mà nó cứ cười sằng sặc, bảo tôi hâm khi quan tâm mấy thứ như vậy. Cái gì mà "bé giấy" rồi "bé di động". Nhưng lần này ko mù mờ như lần trước, tôi và bé di động SMS cho nhau hằng ngày. Cô bạn thường send những tin nhắn rất dễ thương. 1 lần, tôi nhắn – hoàn toàn tình cờ rằng sáng thứ 3 tôi kiểm tra 1 tiết, và sáng thứ 3, tin nhắn chào buổi ság bạn ấy SMS cho tôi là: "Kiểm tra tốt nhé". Trời ạ!!!
– Nó với mày SMS những gì? Minh nằm ườn trên giường, nhíu mày hỏi tôi.
– Tất cả, chuyện bị điểm kém, chuyện thời tiết, chuyện đau ốm…
– Vậy con bé mấy tuổi, học trường nào vậy?
Tôi ngẩn người. Chịu, tôi ko biết!
– Nó không nói, bảo là chưa tin tưởng tao nên chưa nói được.
Minh cười rú lên. Rồi nó quăng cái gối bông vào mặt tôi.
– Hâm quá, thằng ngốc.
————
Tôi và bé di động cãi nhau, vì thằng Minh. Không chịu nổi sự khiêu khích của nó, tôi ép cô bạn phải cho tôi profile. Cô bạn lúc đầu còn từ chối. Đến khi tôi SMS: "SMS cho nhau hằng ngày thế này mà tôi ko biết gì về bạn, thật sự khó chịu. Tôi ghét như thế". Khi bấm send, bỗng dưng tôi nhớ đến bé giấy. Vì sao ai cũng ko thích để ng` đối điện biết họ là ai?
Reply từ máy bé di dộng: "Biết profile của mình để làm gì? Không phải thế này bọn mình vẫn là bạn bè vui vẻ đó sao?" Tôi cáu, nhắn lại vỏn vẹn 1 dòng: "Bạn không tin tôi thì thôi, đừng nhắn tin cho tôi nữa".
Và cô bạn ko nhắn tin nữa thật.
1h, 2h, 1 ngày, 2 ngày….
Không có 1 tin nhắn nào của pé di động. Gọi hay nhắn tin đều ko được, máy khoá. Tôi mất liên lạc với cô bạn, như lần trước" với bé giấy. Biết người ta vẫn còn đó, biết cách liên lạc người ta, nhưng không biết được người ta ra sao nữa….
Ngày thứ 3, tôi quăng di động ở nhà, ko vác theo bên mình nữa. Tôi ghét phải chờ đợi, nhất là khi ko biết đến khi nào.
***
3.Chat
Tôi đang ở ngoài đường, quên mang chìa khoá để vào nhà. Trời lại có vẻ sắp mưa. Tôi đạp xe đến quán chat gần nhà, chui vào góc wen thuộc và online. 1 cơ số pm và 1 cơ số nick add tôi. Tôi allow tất, đó là thói quen. Nhưng chẳng biết nói chuyện với ai. Tôi log vào blog. Trống không. Blog tôi nổi tiếng ế,
không ai hỏi thăm và rất ít comment. Vẩn vơ, tôi set blast:
"Moon is high
Sky is blue
I am here
Where are YOU?"
5 phút sau, yahoo alert báo quick comment: "I'm here"
Tôi choáng. Có phải bé di động không? Hay là bé giấy? Câu trả lời, nó làm tôi thấy giống mình kì lạ. Tôi click vào blog đó. 1 blog màu xanh lá cậy hiện ra, avatar hình mặt trăng. Tôi add rồi để lại quick comment: "Where is here?"
Blogger bên kia add thẳg nick Y!M của tôi. Đó là 1 cô bạn, có ID là talkbyheart.
"talkbyheart: Blast của bạn hay ghê!
notme2712: 1 bài thơ tôi chép của người ta thôi. Bạn không biết nó à?
talkbyheart: không, lần đầu tiên mình đọc nó đấy"
Tôi ngồi im, dán chặt lưng vào ghế. Có thể là nói dối. Có thể là bé giấy, hoặc là bé di động. Cũng có thể là nói thật. Tôi thử… bằng cách kể về câu chuyện của tôi, về 2 người tôi đang đi tìm.
"talk by heart: trời, tìm làm gì cho mệt?
notme2712: tò mò.
talkbyheart: nhưng họ đã cắt liên lạc mà, bạn tìm cũng vô ích."
Chúng tôi chat trong 2 tiếng đồng hồ. Tôi vừa giải thích cho cô bạn nghe về 2 cô bạn kia, còn cô bạn nhận xét về câu chuyện của tôi. Đây có lẽ không phải là bé giấy, talkbyheart ko bí ẩn như bé giấy, cô ấy chat rất thẳng. Cô bạn này cũng ko thể là bé di dộng, cô ấy ko dịu dàng như thế. Một ng` cho tôi cảm giác tò mò, 1 người cho tôi cảm giác thanh thản, còn talkbyheart làm tôi thấy hào hứng, sau những cảm giác khó chịu vừa rồi.
Tôi hỏi phone của talkbyheart nhưng cô bạn vẫn chưa có phone. Có lẽ vì thế mà talkbyheart rất hay online. Hầu như ngày nào talkbyheart cũng online. và tôi cũng tập thói quen online nhiều hơn, để chat chit. Hôm nào tôi ko online đc, tôi lại SMS cho Minh nhắn lại talkbyheart hôm nay tôi ra sao.
————–
Tôi ngồi trong quán cà phê với Minh, 2 ly đen đá. Minh gật gù theo chiếc iphone mới ship về. Bỗng dưng, nó ngẩng lên hỏi tôi:
– Con bé talkbyheart hay nhỉ?
– Mày nói chuyện với nó rồi à? – tôi hỏi ngược lại.
– Ừ, mấy hôm mày nhờ tao nhắn giùm ấy.
– Thấy nó sao?
– Vui tính phết. Nó làm tao cưòi đau cả bụng.
Tôi ko ngạc nhiên những gì Minh nói. Talkbyheart thực sự là rất thú vị. 2 thằng tám nhau về talkbyheart. Và Minh lại hỏi câu cắc cớ:
– Vậy mày biết gì về nó chưa?
Tôi lại lắc đầu. Tôi ko muốn như 2 lần trước.
***
4.Offline
Nhưng người đề nghị offline lại là talkbyheart.
"talkbyheart: chúng ta offline nhé!
notme2712: cậu muốn vậy à?
talkbyheart: mình ko muốn thế này nữa.
notme2712: thế này?
talkbyheart: tóm lại là có gặp mình ko?
notme2712: ok. Ở đâu và khi nào??
talkbyheart: chiều nay 2h tại Chuông gió cafe"
Tôi hơi nản với giờ mà talkbyheart chọn. 2h chiều, chẳg có ai đi uống cafe giờ đó. Nhưng chiều ý cô bạn, tôi đồng ý.
"notme2712: này, tên cậu là gì?
talkbyheart: Thuỷ Minh"
Thuỷ Minh – tên cô ấy thật khó nói, vừa mạnh mẽ vừa mềm yếu.
———–
2h, tôi đến Chuông gió cafe – 1 quán cafe lanh canh chuông và thoang thoảng gió. Tầng 2. Ban công. Tóc dài buộc cao. Đeo headphone.
– Thuỷ Minh?
Cô bé tóc buộc cao đeo kính ngẩng lên nhìn tôi, mỉn cười, gật đầu. Tôi ngồi đối diện với cô bé. Một cảm giác lạ lẫm. Mọi khi tôi và Thuỷ Minh nói chuyện với nhau rất là thoải mái, vậy mà sao hôm nay tôi ko biết bắt đầu như thế nào. Dù sao tôi cũng là 1 thằng con trai, không nên im lặng.
– Sao hôm nay muốn gặp mình vậy?
Cô bé cầm di động bấm bấm. Rồi đưa di động cho tôi. Tôi đọc những dòng text trên đó: "Muốn nhìn thấy cậu. và biết cậu thế nào". Tôi bật cười, hỏi lại:
– Trời, thế này mà cũng phải bấm di đông. Khó nói lắm sao? Sao ko nói ngay?
Cô bé với tay lấy chiếc di động trên tay tôi, bấm bấm. Tôi hơi ngạc nhiên với trò này. Tò mò. Tôi đọc ngay dòng text tiếp theo. "Xin lỗi, nhưng mình không nói được".
Tôi ngẩng mặt lên nhìn Thuỷ Minh. Cô bé
nên thế … avaialbe … tại sao phải chốn tránh sự tồn tại của chính bản thân mình … :rolleyes: :rolleyes: :rolleyes: :rolleyes: :rolleyes:
Có người cùng ý kiến với mình :DĐúng là hồi xưa tôi cũng hay để Invisible, nhưng đọc xong bài này, thay đổi hẳn quan điểm, ko phải trốn tránh cái j cả.Người ta cần biết là họ đang hiện hữu…
Đúng vậy …
Ko ngờ chủ nhân lại sưu tầm được những truyện ngắn khá hay. Thú vị đấy. Kết bạn nhé.(Tui cũng hay để invi, ko phải là “phủ nhận sự hiện hữu”, mà là… bị spam nhiều quá. :yuck: Mấy lại đã ko muốn chat với ai, để avai vô duyên bỏ xừ.) 😛
Originally posted by XCent:ko muốn chat với ai nữa thì cứ del thẳng cánhdel họ thì họ vẫn bit mình online, còn cho vào black list thì khi nhận đc thông báo của Yahoo, họ lại bảo mình… ác. 😛 Vậy nên cách của tui là mở 1 nhóm đặt tên là X-file chẳng hạn, cho những ai mình ghét vào, rùi đặt chế độ luôn invi. 😆
Hehe, trc’ tôi cũng hay có ý nghĩ thế, nhg sau, nghĩ lại, kệ, lúc nào lên cứ Available, bận ko chat đc thì treo Busy, còn ko muốn chat với ai nữa thì cứ del thẳng cánh 😆
Ừh, thế cũng hay, đỡ thô bạo hơn tôi 😆
Truyện hay đấy.Tớ thì toàn để invi, đơn jản là vì làm biếng chat. Sau này siêng, để avai lại thì chẳng còn ai nhảy vào buzz mìh nữa rùi, thế lại để invi lại:D .
Giống hệt tôi hồi xưa Nhiều lúc lười chat, chỉ bật nick đọc tin off của bạn. Nhg bây h kệ, cứ ol là để Available, bạn bè có việc j cần thì gọi cho dễ
Bây jờ có cellphone ròi, cần jì cứ alo là được. Bởi vậy, đừng ghét nó nữa 😀
À, tối wa tớ cũng jả bộ nhắn 1 câu tương tự như câu trên, but ko nhớ được chính xác số nên viết là “The sky is high. The ground is large. I’m here. Where’re you?” rồi bấm 1 số bất kỳ but ko gửi được bởi số đó ko có thực. He he, thế là mất cả hứng. Chả có câu chuyện cổ tích nào xảy ra với tớ hết :chef: :knight: 😀
Ko có sự ghét nào mà ko có lý do cả (trừ fi bạn là ngừi …vô lý 😀 )
Ghét thì ghét thật, nhg dùng thì vẫn phải dùng thôi, ko tránh đc
Đúng rồi, cái j cũng có lý do cả mà Kể ra cái điện thoại cũng chả có tội tình j, cái chính là do mình thôi, nhg nhg~ lúc stress, chả biết trút giận lên ai, đành phải trút giận vào… cái mobile Tôi cũng chưa từng thử như SuSu lần nào, nhg có 1 vài lần nghe điện thoại, buôn chán chê 1 lúc mà chả biết là ai, cuối cùng hóa ra đầu bên kia gọi nhầm số, thế là wen luôn, rất chi là tình cờ
hay nhở, thế này tớ cũng muốn thử phát giống như bạn Su Su
Ơ, thế tớ chắc cũng fải học theo cách của bạn để xem sao đã, chứ tớ cứ cầm đt lên câu đầu tiên là chào, câu thứ 2 là “ai đó” liền à :D.~~~>>> Khò khò: thử chưa Khò? xem chị Tấm hay nàng Cám sẽ đáp lại lời Khò :D.
Truyện này hay đó Xcent. Một phần vì NNDL cũng gặp 1 chuyện tương tự thế này. Tuy ko phải trình tự là thư viện – Di động – chat… Và cuối cùng trong câu chuyện của mình là hai người khác nhau. Vì 2 người đó có quá nhiều điểm chung, kể cả câu nói cũng giống nhau luôn nên đã khiến mình nhầm. 🙂
Có vẻ nhiều người hay gặp phải chuyện này nhỉ Mọi người cứ thử xem, biết đâu lại gặp đc ng` hợp gu Ai mà máu thì thử thêm vị phi điện thoại nữa, cảm giác cực kỳ Yomost luôn
🙂 Không tin tưởng lắm là sẽ gặp đc người hợp gu đâu. Nhưg thỉnh thoảng nói chuyện thì cũng vui vui
Cách này chỉ để giết time thoi 😀
Cũng có thể Thingr thoảng cũng phải làm vài việc ko giống bình thường 1 tý để thay đổi không khí chứ
Ừa, thế làm đủ cả 3 việc tớ khuyên đi, đảm ảo hết bùn liền à. Nếu ko hết cứ bắt tớ mà đánh :happy: 😀
Hehe, bây h vẫn chưa dám liều theo cách của SuSu, chắc phải để lúc nào buồn hết cỡ mới dám liều, biết đâu lại đc lên rtang nhất của Dân Trí
Hix! Lần nào ghé qua cũng được đọc truyện hay! 😀
Lúc nào lên mạng, đọc đc mẩu truyện j hay là tôi cho hết vào đây, toàn đồ sưu tầm Kira rỗi cứ vào mà ngâm cứu nhé
😀
i wish i can invisible
Me too
Ko hỉu :rolleyes:
Ko hỉu là sao?
Ko hỉu việc invisible ấy, fủ nhận sự tồn tại của mình sao? :left: :right:
đôi khi invisible để thấy bình yên trong tâm hồn
Ừhm, đúng ý a rồi đấy
Chuc Xcent nam moi manh khoe, gap nhieu may man nha