"Luôn có một chút điên rồ trong tình yêu.
Nhưng cũng luôn có một lý do gì đó trong sự điên rồ ấy"
Bạn đã bao giờ trải qua những ngày mà bạn có thể nhớ nhất tất cả mọi chi tiết, dù nhỏ nhặt nhất? Dù bạn thức dậy vào buổi sáng hết sức bình thường & chẳng hề nghĩ rằng ngày hôm đó có gì đặc biệt cả? …
"Luôn có một chút điên rồ trong tình yêu.
Nhưng cũng luôn có một lý do gì đó trong sự điên rồ ấy"
Bạn đã bao giờ trải qua những ngày mà bạn có thể nhớ nhất tất cả mọi chi tiết, dù nhỏ nhặt nhất? Dù bạn thức dậy vào buổi sáng hết sức bình thường & chẳng hề nghĩ rằng ngày hôm đó có gì đặc biệt cả?
Hồi đó tôi khoảng 20 tuổi & sống rất đơn giản trong một căn hộ nhỏ cùng người bạn đồng hành đáng tin cậy đó & cũng là người bạn thân nhất của mình: chú chó Jex. Cuộc sống của tôi ổn & tạm thời chẳng thiết tha gì thêm.
Đó là một buổi chiều thứ bảy như những ngày khác. Tôi cho Jex ăn & chuẩn bị đi làm với chiếc quần âu đen & áo sơ mi trắng cùng cravat màu xanh da trời nhạt có những đường kẻ tạo thành hình thoi. Tôi chỉ làm part-time trong một tiệm ăn lớn, tại đó, tất cả nam nhân viên đều phải mặc đồng phục lịch sự, nhưng lại được tùy chọn màu. Và tôi có khoảng mười cái cravat được lựa chọn kỹ càng, trông đều rất ấn tượng, vì tôi vốn thích cravat.
Tôi đã làm thêm trong ngành dịch vụ ăn uống được vài năm tại tiệm ăn này, tôi nhanh chóng được đề bạt làm tổ trưởng tổ phục vụ. Tiền lương rất tốt, nhưng giờ giấc thì hơi mệt mỏi: tôi thường phải làm từ chiều đến tối, kể cả cuối tuần & các ngày nghỉ lễ – những ngày đó còn đông khách thì thôi rồi luôn!
Nhưng nói gì thì nói, tôi là 1 chàng trai độc thân, & đang làm 1 công việc có “chức vụ” hẳn hoi ở 1 nhà hàng nổi tiếng – cũng đáng tự hào đấy chứ!
Tôi đến tiệm trước 3h chiều & gặp quản lý tiệm để trao đổi công việc. Sau đó tôi phải kiểm tra lịch làm việc, những nhân viên nào sẽ làm, kiểm tra lượng thực phẩm còn lại cùng hàng chục nhiệm vụ lặt vặt nhưng cần thiết khác để đảm bảo ca làm của mình được suôn sẻ. Nhiều người nghĩ làm trong tiệm ăn lớn sạch sẽ thì thích nhưng công việc này cũng rất stress. Phải phục vụ hơn 200 bữa ăn mỗi giờ trong vài giờ liên tục có thể khiến bạn choáng váng. Nhất là khi gặp những thực khách đang đói bụng, nhiều người rất cáu kỉnh & gàn dở, lại hay thay đổi, có khi gọi 1 món, nhà bếp làm gần xong rồi thì khách lại yêu cầu thay bằng món khác.
Khi tiệm ăn vãn hơn 1 chút & tôi có thời gian dừng lại mà thở thì tôi thấy đồng hồ chỉ 7h47’. Cô bé phục vụ cũng làm việc part-time lại gần tôi nói chuyện. Cô ấy tên là Chrissie, đang học trung học, rất “thần tượng” những sinh viên đại học như tôi nên thường coi tôi là “chỗ dựa tinh thần” & là 1 kho lời khuyên quý quá, như kiểu những người thường trả lời các câu hỏi/tâm sự mà bạn đọc gửi đến cho các tòa soạn.
Chrissie kể cho tôi nghe đủ thứ chuyện về cuộc sống, về trường học, & luôn nói rằng nếu có 1 người chị gái thì đã “làm mối” cho tôi & chị cô ấy rồi.
Ngày hôm đó, vào lúc 7h47’ như tôi đã nói ở trên, Chrissie có vẻ rất phấn khích, ríu rít kể rằng cô ấy có 1 người dì đến ăn ở tiệm, & muốn giới thiệu tôi với… dì cô ấy. Dì cô ấy tên là Sarah.
Tôi ko muốn cô bé tuổi teen đang hào hứng này phải thất vọng, nên tôi cũng ậm ừ: “Okie”.
Tôi đã gặp bố mẹ Chrissie vài lần. Họ là những người rất đáng mến và dễ thương, nhưng e gái của mẹ cô ấy ư? Tôi đã có ngay 1 hình ảnh trong đầu về 1 bà cô 45 tuổi, trông già hơn tuổi với mái tóc lấm chấm & 1 cái nhìn khắt khe đối với thế giới. Nhưng dù sao, tôi cũng nhún vai, bảo Chrissie cứ “tự sắp xếp” đi.
Sau đó, lại có 1 bàn gọi thức ăn & vì các nhân viên khác đều đang bận nên tôi tự bê thức ăn ra.
Người gọi thức ăn là 1 cô gái tầm tuổi tôi, ngồi 1 mình trong cái bàn riêng ở góc xa bên phải (tôi vẫn nhớ tất cả các chi tiết). Và tôi ngay lập tức tròn mắt.
Thời gian như ngừng lại. Tôi như chết chìm trong ánh mắt màu xanh lục như lá cây của cô gái đó. Tôi làm mất cả trái tim, cả tâm hồn, và cả giọng nói của mnhì nữa.
Phải mất chừng 1’, tôi mới thấy tim mình đập lại được nhịp bình thường, đặt thức ăn xuống cho cô ấy, cúi chào (tôi có thói wen cúi chào các thực khách), rồi… chạy biến đi để tránh tỏ rõ vẻ bối rối trước mặt cô gái ấy.
Tôi nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Nó vãn chỉ 7h47’! Rõ ràng thời gian đã dừng lại. Tôi thậm chí còn giơ đồng hồ lên tai nghe. Nó cũng ko kêu tích tắc nữa. Cái đồng hồ cũng rơi vào trạng thái như tôi – ngất xỉu! “Phải mua pin mới” – Tôi chỉ nghĩ đc có vậy.
Tôi đứng đó đc 1 lúc thì Chrissie nhảy chân sáo đến bên cạnh, trông có vẻ rất hí hửng:
– A gặp dì Sarah nhà e rồi đấy à? – Cô bé hỏi, tươi cười.
– Ai cơ?
– Dì Sarah, dì ấy ngồi ở góc phía bên phải kia kìa! – Chrissie nhắc lại.
– Dì e? – Tôi ngạc nhiên tột độ.
– E hỏi vì e vừa ra chỗ dì ấy, và dì nói muốn gặp cái a phục vụ đẹp trai có cái cravat xanh da trời kẻ ô. Dì ấy chuẩn bị đi về, và muốn tạm biệt a – Chrissie thẳng thắn.
Tôi vẫn còn nhớ mình bước đến bàn của Sarah trong tình trạng tim đập dồn dập, ko biết nên nói j. Hình như tay tôi đang run bắn lên ấy chứ. Tôi nên nói j, hoặc làm j đây?
Cuối cùng thì tôi lại chẳng phải làm j. Chính Chrissie đã làm hộ chúng tôi.
– Vậy khi nào thì dì với… anh đi chơi với nhau 1 buổi đây? – Cô bé thốt lên với vẻ hào hứng thấy rõ. Chrissie vốn ko bao giờ là 1 cô bé rụt rè mà.
Và thế là xong.
Sarah mỉm cười và bảo:
– Cuối tuần này thì e rảnh.
Chúng tôi đã đính hôn 6 tuần sau đó, & quyết định kết hôn sau nửa năm. Nhiều người cho rằng chúng tôi thật điên rồ. Mà có thể chúng tôi điên rồ thật.
Tuy nhiên, đã 10 năm trôi qua & chúng tôi vẫn hạnh phúc như ngày đầu tiên.
Có hàng triệu những câu chuyện tình yêu thú vị, & khác nhau trên thế giới. Nhưng tôi tin rằng tất cả đều có 1 điểm chung: chúng đều bắt nguồn từ những khoảnh khắc kỳ diệu nào đó trong cuộc sống mà trong hầu hết các trường hợp, đều làm chúng ta bất ngờ & ko thể quên.
Đó chính là điều khiến cho người ta gọi là “Fall in Love”, khiến người ta luôn coi tình yêu là 1 điều thần kỳ, & khiến cho nhân loại ko lúc nào ngừng yêu thương…
P.S. Gifford
Thục Hân dịch
“Hơi thở đầu tiên của tình iu là hơi thở cuối cùng của sự khôn ngoan” :flirt:
Ôi câu này chuẩn ko cần chỉnh, cảm ơn bà chị