Mặt bàn trải tờ giấy trắng tinh

Đúng lúc chuẩn bị nghỉ hè là thời điểm bạn trai nói với tôi lời chia tay. Chia tay thật sự sau nửa năm quen biết. Đó cũng là thời điểm tôi phải nhìn thẳng vào sự thật: Tôi hoàn toàn không may mắn trong chuyện tình yêu. Nói chính xác hơn, tôi không thể mỗi ngày một đẹp hơn lên trong mắt chàng trai của mình, điều mà bất kì cô gái 18 tuổi nào cũng có thể làm đc.
Minh Hoa

Đúng lúc chuẩn bị nghỉ hè là thời điểm bạn trai nói với tôi lời chia tay. Chia tay thật sự sau nửa năm quen biết. Đó cũng là thời điểm tôi phải nhìn thẳng vào sự thật: Tôi hoàn toàn không may mắn trong chuyện tình yêu. Nói chính xác hơn, tôi không thể mỗi ngày một đẹp hơn lên trong mắt chàng trai của mình, điều mà bất kì cô gái 18 tuổi nào cũng có thể làm đc.

Chẳng ai có đến chỗ hẹn xem ca nhạc với mái tóc dính lông mèo. Cũng chẳng ai dại dột tranh cãi với bạn trai của mình về việc cây cầu cao nhất thế giới xây tại Pháp chứ không phải ở Tây Tạng. Và bởi vô khối những điều như thế, chưa có cô gái nào học năm nhất khoa Mỹ thuật ứng dụng lại chia tay đến hai anh bạn chỉ trong vòng tám tháng mà thôi.

————

Nghỉ hè, tôi bay ra Hà Nội thăm bà ngoại, bất kể bà báo trước là thời tiết rất nóng, mưa kéo dài và ngôi nhà nhỏ của bà không hề kết nối Internet. Tôi có thể chấp nhật được hết, còn hơn ngồi một mình trong nhà, lang thang qua blog của bạn bè và chảy nước mắt vì cảm giác cô độc.

Nằm trong khu phố cổ, căn nhà của bà ngoại nhỏ xíu. Người ta thuê tầng dưới để kinh doanh. Bà sống ở căn phòng trên gác, với một chú cún phốc màu cà phê sữa nhỉnh hơn hai nắm tay một chút, bốn chân trụi lông. Hôm tôi đến, chú cún đang sốt. Nó bị ốm cả tuần mà không chịu uống thuốc. Bà kê cho tôi cái giường xếp ngay cạnh cửa sổ. Tino cuộn tròn dưới gầm giường, luôn gầm gừ mỗi khi tôi đi ngang qua. Mất hai ngày tôi mới làm thân đựơc với con cún bực bội. "Cháu sẽ chưa khỏi bệnh cho nó!" – Tôi đoan chắc với bà ngoại.

————

Thứ bảy, bà ngoại dậy sớm mặc áo dài đi nhà từ sáng sớm. Tôi cũng ôm laptop ra khỏi nhà. Mấy bữa đc tôi cho uống thuốc, Tino đã nhanh nhẹn trở lại. Nó cứ nhảy phốc lên, đòi tôi bế. T hế là đành phải cho nó trốn vào trong ngăn giỏ bọc laptop.

Nắng buổi sáng trong veo, chưa nóng lắm. Đi qua ngả ba rẽ phải thì thì đến một quán café nhỏ. Trên lầu chẳng có ai. Tôi chọn một chỗ ngồi sát lan can. Ở đây có wifi, tôi có thể đọc tin tức, bíêt bạn bè trong thành phố đang làm gì, và bíêt cả người bạn trai vừa chia tay hiện đang hẹn hò với ai.

Mặc dù đã hơn một tháng và luôn tự xem mình là người mạnh mẽ bíêt cách lãng quên, nhưng đọc entry ấy, tôi vẫn thấy ngực đau thắt, khóe mắt nóng ran lên. Người phục vụ mang cho tôi cốc cacao sữa đá và một cái hộp cắm những… cây bút chì màu. Tôi rất ngạc nhiên. Anh phục vụ chỉ mảnh giấy bìa trải trên mặt bàn, cho bíêt khách của quán có thể víêt hay vẽ tùy thích lên tờ giấy trắng tinh đó, để xả stress.

Khi người phục vụ đi khỏi, tôi đổ chút cacao sữa ra khay cho Tino nhấm nháp, còn mình thì vớ lấy nắm bút màu, cắm cúi víêt và vẽ nguệch ngoạc. Đến trưa, khi tờ giấy đã kín đặc hình, chữ lẫn các con số, các ý nghĩ nặng nề cũng vơi đi, chỉ còn sót lại cảm giác buồn rầu vì chút tự tin vào bản thân trong tôi đã hòan toàn mất sạch.

Buổi chiều, tôi đang hí hóay gọt sấu cho bà ngọai làm món sấu dầm thì điện thoại reo lên. Một số máy xa lạ ở Hà Nội gọi vào di động của tôi. Giọng Bắc trầm trầm của anh chàng nào đó. "Nhầm số rồi nha!" – Tôi nói to, cắt máy ngay. Nửa tiếng sau đó, số lạ đó lại gọi. "Nghe tôi nói một chút. Tôi thấy số điện thoại của bạn trên giấy trải bàn. Và các hình vẽ nữa. Tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện công việc đôi chút!". Hừm, nghe giống như cuộc phiêu lưu vậy. Tôi đồng ý cuộc hẹn, vào sáng hôm sau.

————

Để cảm thấy an toàn, tôi lại bồng theo Tino. Người hẹn là một anh bạn cắt tóc ngắn, tốc độ nói rất nhanh và có đôi mắt bíêt cười. Việt trao đổi kế hoạch trang trí mặt ngòai một cửa hàng thời trang, rồi sau đó có thể trang trí sân vườn cho một trường mẫu giáo mới xây. Tôi chính là người mà ê-kíp của Việt còn thiếu. Anh ấy thích cái kiểu vẽ mạnh mẽ và đầy ắp màu sắc của tôi.

Điều đặc biệt nhất, chẳng khó khăn gì để nhận ra, là anh ấy yêu quý vật nuôi thực lòng, và không hề kinh hòang chút nào khi cô gái đối diện tỏ ra thẳng thắn, lên tiếng tranh luận. Trong khi chúng tôi trò truỵện, Tino chạy lăng xăng giữa hai chiếc ghế, hết dụi đầu vào gấu quần rồi lại gặm khuỷu tay Việt.

Những tùân lễ sau đó, tôi lại thấy mình bận rộn. Tôi víêt blog trở lại. Quả thật, có nhiều điều để víêt và chụp hình. Về cách chữa bệnh cảm sốt và biếng ăn cho một chú chó phốc. Về cách kết thân và làm việc với những người bạn mới. Về những cốc nước chanh uống khi trời nóng và chạ xe máy trên các con phố ngập mưa… Chỉ có một người mà tôi không thể đả động. Tốt nhất là không nghĩ tới. Trong khía cạnh tình cảm, tôi là người không bao h gặp may mắn mà…

Kì nghỉ hè kết thúc. Tôi sẽ bay vào Sài Gòn buổi chiều. Bà ngoại đã chủân bị hành lý cho tôi, rất nhiều ô mai và sấu dầm. Sáng cuối cùng ở Hà Nội, tôi lủi thủi đi bộ lên quán. Khi vào trong kia, tôi sẽ rất nhớ cái bàn lót giấy vẽ, cốc cacao đá lâu tan, và cái lan can nhìn sang sân bên nhà thờ ướt mưa. Ở góc quen thuộc của tôi, có người rồi.

Việt bảo tôi ngồi cạnh anh. Không có Tino, cũng không còn công việc cần thực hiện, nên chúng tôi cũng không bíêt nói gì nữa. Sắp tới giờ tôi phải ra sân bay, Việt bỗng cầm cây bút chì đỏ, viết nhanh lên tờ giấy trắng tinh: Là người yêu của anh, nhé! Tôi cúi nhìn cây bút xanh trong những ngón tay run nhẹ.

Minh Hoa

One Reply to “Mặt bàn trải tờ giấy trắng tinh”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *