– Anh sẽ đi xa, ba bốn năm gì đấy. Và anh nghĩ rằng mình phải tạm chia tay em à…
– Lên đường bình an anh nhé, em sẽ chờ – Cô mỉm cười nhìn anh, rất Hiền, rất Ngoan.
Anh vuốt má Xuân thật nhẹ, kéo sợi tóc đang vướng vào đôi mi dài ươn ướt, anh hôn nhẹ lên trán cô. Họ chia tay thật hiền!
– Em sẽ nhớ anh chứ?
– Ngốc, phải nhớ chứ, giữ liên lạc với nhau thường xuyên nha nhóc – Xuân cốc nhẹ vào đầu anh rồi họ cùng nhau thưởng thức vị ngọt của đêm ấy, vị ngọt cuối cùng mà hình như cả hai không hề cảm thấy… …
– Anh sẽ đi xa, ba bốn năm gì đấy. Và anh nghĩ rằng mình phải tạm chia tay em à…
– Lên đường bình an anh nhé, em sẽ chờ – Cô mỉm cười nhìn anh, rất Hiền, rất Ngoan.
Anh vuốt má Xuân thật nhẹ, kéo sợi tóc đang vướng vào đôi mi dài ươn ướt, anh hôn nhẹ lên trán cô. Họ chia tay thật hiền!
– Em sẽ nhớ anh chứ?
– Ngốc, phải nhớ chứ, giữ liên lạc với nhau thường xuyên nha nhóc – Xuân cốc nhẹ vào đầu anh rồi họ cùng nhau thưởng thức vị ngọt của đêm ấy, vị ngọt cuối cùng mà hình như cả hai không hề cảm thấy…
Gặp mùa xuân
Lâm biết về Xuân qua thằng bạn thân thất thường- cái thằng điển trai, đầy sức hút mà lại thích giỡn đùa với cái gọi là tình yêu. Nói thẳng ra hai đứa thân nhau cũg vì cùng sở thích ấy. Ngày nó dẫn Xuân tới, Lâm hay đùa với thằng bạn là nó chuyển thể sang "gái quê”từ lúc nào mà không nhận ra…
Thì chỉ là Lâm không từng trò truyện qua với một cô gái như Xuân – nhẹ nhàng, cương quyết và có phần tự lập quá đỗi khiến một thằng lông bông như Lâm đôi khi Ganh Tị
Rồi thời gian trôi qua, Lâm trở thành sợi dây duy nhất nối kết những lần xung đột của thằng Huy (bạn thân Lâm và cũg là bạn trai Xuân) và Xuân. Hầu hết những cuộc tranh cãi của tụi nó đều do lối công tử bột và cái cương quyết quá đỗi của Xuân.
Xuân hay tâm sự với Lâm gặp nhaunhiều trên mạng hay đi chung…Đôi khi người ta tưởng lầm Lâm và Xuân là một cặp nếu không phải vì bàn tay nhỏ nhắn của Xuân luôn nằm gọn trong tay Huy…
– Anh Lâm giúp em chăm sóc Huy nhé, anh ấy còn trẻ con lắm!
– Ừ, nó là bạn thân của anh cơ mà!
– Vâng, hy vọng Huy sẽ thay đổi sau lần đi xa này, hy vọng em có thể…- Đôi mắt cô căng to ngăn cản dòng nước mắt đang cố tìm lối tuôn ra. Thấy tim mình thốn lên đau nhói, Lâm quay đi.
Lời nhắn
Những ngày đầu ở nơi xa xứ, thỉnh thoảng Lâm thấy buồn nhưng không nhớ nhà. Một thằng thích chơi bời, hơi hâm đơ và vô cảm như Lâm thì đời nào biết nhớ ai, ngoài những cuộc vui. Huy cũng vậy nhưng lần này Lâm thấy trách nó rất nhiều. Nó hờ hững và như Lâm, chẳng nhớ ai cả. Kể cả Xuân, tại sao?
Nghĩ ngợi vậy thôi nhưng Lâm không hỏi han gì Huy cả, vì đôi khi sự quan tâm quá mức khiến người ta sinh nghi…
Thời gian cứ thế trôi tuột như vật thể trơn mềm, cầm thì dễ mà giữ thì khó, Huy không nói gì Xuân. Nhạt Nhẽo.
Mở PC, đang mày mò mấy cái web free làm hỏng tuần trước
– Lâm mày onl đấy à, có gì hay không? Oài… mệt thật.
– Ừ… mày vừa làm xong ca ở quán cà phê dưới góc phố đấy à, quán hôm nay chắc đông lắm, hồi nãy tao vừa đi qua…
Huy thiếp đi trong cơn mệt mỏi. Nó ngủ trông vô tư nhỉ. Bất chợt mở hộp mail, chỉ mở vậy thôi chứ không hề có ý định gì cả vì thường thì hiếm khi Lâm có mail…
Lạ! Hôm nay có mail mới!
“Em Xuân này anh Lâm. Thời gian qua bọn anh sống thế nào? Em ở Việt Nam ổn và luôn nhớ… nhớ Huy thật nhiều. Em mong anh ấy gửi mail cho em, nhưng kết quả thì…em đã mong thay đổi tính Hờ Hững của Huy nhưng… Tình Yêu có khi không phải là cách là cách thay đổi người khác, nó chỉ là chất xũc tác thôi. Em dù là rất yêu thì vẫn giữ cho mình chút tự trọng, không muốn ình bị anh ấy coi thường…à, mà thôi em muốn gửi mail là nhờ anh một việc…"
Em nhờ, đương nhiên Lâm giúp. Chỉ cần em nhờ thì Lâm sẽ giúp vì em là Người – bạn thân Lâm yêu – có thể bạn thân Lâm đã có lúc yêu.
…
Những ba chấm dài trôi đi, một năm mới đang tới. Ở trường đại học diễn ra nhiều cuộc thi cử bận rộn, rồi nghỉ tết, trở về Việt Nam…
Quá khứ tẻ nhạt
– Lần này về chức Xuân nhớ tao lắm mày nhỉ?
– Mày còn nhớ tới Xuân sao? Cười nhạt, Lâm bất ngờ vì trong từ điển của Huy còn có Xuân.
– Chỉ là… tao cá cược với mày trước lúc đi, nhớ không, tao cược là Xuân sẽ gửi mail cho tao trước nhưng… mày biết đấy tao không thắng cược nhưng cũng sẽ không thua.
Lâm chỉ im lặng, nhưng tức giận. Tức tới ruột gan nóng lên. Cá cược? Với nó Xuân chỉ đáng giá một cuộc cá cược… Nhưng vậy thì đã sao, Lâm vẫn hay như nó, vẫn hay làm những trò đểu cáng đấy để tỏ sức thu hút của mình, Lâm cũng vậy thì trách gì nó… Tự thấy lòng quặn lại.
Máy bay cất cánh, Lâm lim dim chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ chẳng mấy bình yên, bên ngoài cơn gió lạnh thấu xương vẫn không làm nguôi cơ thể đang bốc cháy hừng hực vì ý nghĩ kia… Thật nực cười, Lâm đang khinh chính mình, chính quá khứ Tẻ Nhạt của chính mình. Là những lần lang thang Diamond Plaza cả buổi tối, gặp bọn bạn trên đấy thì tưng bừng hội hè tới tận khuya, hẹn hò với những em thật xinh, thế giới xung quanh Lâm chỉ toàn là thế, thật sự quá Tẻ Nhạt…
Cơn mưa của Việt Nam mang theo hương vị rất lạ của quá khứ, ý Lâm là quá khứ bên Mùa Xuân. Với những ngày đi bên Xuân, cuộc sống thật ý nghĩa, thấy mình thay đổi đến kì lạ: ít đi chơi, yêu sự bình yên, không còn ghét cảm giác ẩm ướt những ngày trời mưa nữa sau lần tắm ướt mưa với Xuân và Huy… Cũng Lạ.
Thoang thoảng nghe mùi nồng của cơn mưa hiếm hoi nùa này hình như đang mừng Lâm trở về!
Tạm biệt Huy. Nhà ai nấy về.
… Một ngày sau ấy, khi cảm giác yên bình của ban mai còn thổn thức, khi giấc ngủ bình yên nơi mái ấm của mình còn đang tiếp diễn, tiếng điện thoại vang lên ầm ĩ. Tiếng chuông cửa inh cả tai. Bật dậy.
…
…
Ra là thế, bây giờ thì Huy đã chia tay với Xuân. Không, đúng hơn là Xuân đã chia tay với Huy, không một lời hối tiếc, cứng cỏi như Xuân mà Lâm quen biết.
Quay ngược kim đồng hồ.
– Không nhớ anh sao cô bé, em hứa là sẽ giữ liên lạc với anh nhưng…
– Anh đừng hỏi, chúng mình nếu có cũng chỉ còn là quá khứ, em chỉ hơi bất ngờ vì anh tìm tới em lúc này, còn nhớ tới thăm em sao? – Xuân cười nhạt rồi im lặng sau đấy hàng giờ trước hình hài bất động không một tiếng nói kia, Huy chỉ còn cách im lặng nhìn Xuân. Phải chăng là một vết rạn?
…
…
Trong phút chốc, tình yêu ngọt lịm của những tháng ngày đợi chờ nhau trong cơn mưa. Cô bé dụi đầu vào cậu nhóc làm nũng vì bài kiểm tra toán gặp trúc trặc, có khi chúng vu vơ hát lớn tới át cả tiếng mưa, mà hát như thế thì phải gọi là gào. Thi thoảng thấy hai đứa nhóc ôm con miu xinh bất chợt phát hiện trên đường dài, chúng nó thi nhau cho miu ăn, vuốt miu, nựng miu và nhìn nhau cười… Tất cả những viễn cảnh trôi tuột khỏi tâm trí… tất cả.
Huy không nghĩ rằng mình sẽ được chào đón như thế
"Mình cần nói chuyện em à, anh cần nói với em, mọi thứ không thể Nhạt Nhoà như thế ". SMS gửi đi.
– Anh nói đi
– Bao tháng ngày qua anh đã làm gì sai?
– Không chỉ là em không cho anh những gì anh cần, hoặc anh có quá đủ, em ra đi là điểu cần thiết, chỉ vậy thôi…
– Vì anh không giữ liên lạc với em? Huy hoài nghi.
– Có thể nhưng quan trọng là chúng ta không cho nhau những gì chúng ta cần, không làm cho nhau cảm thấy an toàn, vững tin. Em tự dưng thấy tim mình im tiếng khi anh trở về. Em nghĩ rằng mình sẽ reo tên anh bất ngờ, sẽ ôm chầm lấy anh, nhưng… tự nhiên lại thấy mình Ráo Hoảnh…
– Anh không hiểu, em không liên lạc, anh cũng vậy thôi… – Huy gắt gỏng, lần này không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, giọng Xuân vẫn nhẹ nhàng, vô thường:
– Hàng ngày… em tự bắt mình phải cảm nhận những vất vả anh phải chịu đựng khi ở nơi xa, học cách thông cảm và mừng vui khi biết được những khó khăn khi anh chiến thắng chính bản thân mình, anh đã học cách bỏ sức làm thêm ở quán cà phê góc phố gần nơi anh ở, thấy nhói lòng khi anh ngã bệnh vì trận tuyết lạnh nơi đất khách…- Nước mắt Xuân dàn đầy khuôn mặt, lần đầu tiên Xuân khóc trước mặt Huy. Nước mắt cứ tuôn thành những hàng dài đan xen vào những lời cô nói
Thấy tim mình đập mạnh và đôi lúc như ngừng đập, Huy muốn lau dòng nước mắt ấy cho Xuân nhưng những ngón tay anh tự dưng nhói buốt tới lạ lùng, hơn nữa Huy sợ cô gạt đi… Chưa bao giờ Huy nghĩ nhiều như thế, chưa bao giờ nghĩ rằng Xuân biết tất cả những gì Huy làm, chưa một lần…
– Anh xin lỗi…
– Em không nhận lời xin lỗi của anh nữa. Nếu thật sự quan tâm, trái tim sẽ chỉ dẫn anh phải làm gì, với anh anh, em đã từng là gì?… Tất cả… đã hết anh à, em và anh, hết rồi…
Khi mùa Xuân im tiếng
Lâm gặp Xuân, cô gọi điện hẹn Lâm
– Cảm ơn vì đã giúp em
– Vì lí do đi? Tại sao em chia tay, em đã rất yêu Huy?
– Vâng, vẫn yêu, nhưng cảm thấy mình nên ra đi, người ta sẽ Lơ Lửng khi người ta bị lênh đênh giữa dòng nước xoáy, sẽ Chênh Vênh khi người ta bị tình yêu điều khiển, và người ta sẽ chọn con đường khôn ngoan nhất là Nghỉ Ngơi tại một bờ Bình Yên. Và mừng là em tới rồi. – Xuân mỉm cười nhìn Lầm, nụ cười khiến Lâm một lần nữa nhói lòng.
Xuân rời khỏi quán, Lang thang khắp các con phố. Phố đông tới nghẹt thở, mà vẫn thấy mình nổi bật – Đau Đớn nổi bật… Cô khẽ vuốt nhẹ dòng nước nơi khoé mắt, dòng nước lần này phân vân nên hay không trào ra. Cuôi cùng cũng tuôn ra hết những gì thuộc về quá khứ.
“Nếu có thể, em sẽ cho anh cơ hội chứ “SMS từ Huy.
“Em hiểu anh cũng buồn lắm nhưng khi hai mảnh ghép không vừa vặn, dù anh có cố gắng nó vẫn sẽ là không vừa vặn. Chúng mình đã có lúc thuộc về nhau, em mong anh hãy chân trọng…"
Cùng lúc ấy: “Nếu anh nói ra điều quan trọng này với em, chỉ riêng em thôi, em sẽ nghĩ rằng anh thành công bao nhiêu phần trăm?"
“1/1000 với Huy và Zero với anh, Lâm à, ngủ ngon. Đừng thêm giông tố khi em mệt mỏi…".
Cuộc sống vẫn diễn ra khi người ta lạc vào cơn giông bão, vẫn trôi đi êm ả không dừng lại chờ đợi một ai vực dậy sau một lần té ngã. Cho dù là ở nơi dòng Amazon dài dăng dẳng, con thuyền vẫn phải tự tìm cách Sống Sót, vẫn phải tự cập bến – một bến bờ xoa dịu mọi nỗi đau. Có thể, im lặng: Ôm trọn một Bình Yên…
Kẹo Bông Goòng
thía mà đọc đoạn đầu lại tưởng Xuân với Lâm way ra iu nhau chớ. >”
Ừhm, hơi bị cụt hứng nhỉ khổ thân ku Lâm
:faint:
sock vì câu comment của ông
Ơ, tôi thấy gì thì nhận xét thế thôi mà, có thấy j ko ổn đâu nhỉ
Sao thế DL, shock hay bức xúc wa’ àh?
Ah, mạch văn thoáng và rõ ràng quá nhỉ? Đọc thấy dễ gần và tiếp cận cốt truyện nhanh, vấn đề đặt ra rất thực tế trong tình yêu ( trong khi tác giả của nó thì chưa 1 mảnh tình vắt vai ^^). Truyện nhìn chung có triển vọng đấy, CentDK ạ, cố gắng phát huy nhé. Chúc DK khỏe mạnh viết khỏe nhé. Thân, Markarov
Oài, biết thế ghi tên tác giả, ku lại tưởng bở rồi, không phải a viết đâu :lol:Xin đính chính lại tất cả những câu chuyện trên Blog này đều là của các tác giả khác, mọi người đều có quyền copy & paste, vì tất cả đều có sẵn trên Net ( chỉ trừ 1 số trường hợp đặc biệt do Mr.Cent thấy hay wa’ nên gõ lại thôi :D)Có thể trong thời gian tới Mr.Cent sẽ viết truyện, khi đó sẽ đóng bản quyền rõ ràng, nhưng chưa biết là khi nào :lol:Tạm thời bây h chỉ dám đóng mác tất cả các comment thôi, ai muốn copy & paste các cm xin nhớ xin phép tác giả trước nhá 😆
Àh, thế này bác ạ.1st: em đâu có chơi lineage II đâu, mấy thằng bạn em ngày xưa chơi nên mới tò mò đấy chứ. Mà lừa tình ấn tượng nhỉ? Nhìn thoáng qua cũng thấy giống 7. Mà hay là DK chơi Vista mặc áo 7 đấy? Hồi trước máy em cũng thế, nhg mà ko tương thích với mấy phần mềm nên unin rồi.2nd Hu Hu, lại bị lừa tình tập 2 rồi. Cứ ngỡ DK viết chứ, đang tưởng bở. Chẹp, đời ơi là đời. Buồn quá :awww: .Hix, viết xong rồi vẫn thấy buồn, em đi chỗ khác khóc đây. Giữ sức khỏe để lần sau….lừa tình đàn em nữa nhé. Bye DK.Hu hu hu hu……
Ai lừa chú đâu nhỉ, a chỉ quên ko ghi tên tác giả thôi :PTưởng chú cũng cày L2 thì chiến tý cho vui :DMà a có dùng Win7 hay Vista đâu, a chỉ dùng WinXP thôi, vừa nhẹ vừa lành, đủ dùng cho tất cả các nhu càu học tập và giải tgris hàng ngày :DKhi nào Update máy mới a sẽ cài Win khác 😆
Co nhung doan e cung rung rung nhung no chua du de cho e khoc,hjhjhj
Ấy ấy, người đep nhầm rồi, mình buồn vì bị ăn quả lừa chứ có tại truyện đâu nào. Mình nghĩ phải cỡ “phấn hoa lầu xanh” trở lên thì mới khóc được ^^. Kiểu này thì còn…vưỡn :D@ Cent DK: ủa thế àh? Nhà em thì khác. Tại cứ tưởng nhà DK cũng thế thì vui, mà không thế thì…hài. Originally posted by XCent:Tưởng chú cũng cày L2 thì chiến tý cho vui hix, tinh thần máu chiến vô đối thật, em chịu rồi.
Kho hjeu qua,hjhjhj
Co xot,e do,hjhjhj,taj vang a nen troj nang gat qua do ma,hehehe
Ah,dang noj ve game ha,do ko phaj la so truong cua e,hjhjhj
Hờ hờ, hồi trc’ a máu chơi trò này lắm, tý thì nghiện, may kịp thời cải tà quy chính @Thu: Sao mà khó hiểu hả e? Wa’ dễ hiểu mờ
Có 1 hôm ko vào mà mọi người xì pam ác liệt thật, may mà mình cũng trả lời đc… gần hết, ko biết có bị sót cái nào ko
Sót a cũng đành chịu thôi, tại mấy hôm nay a đang bận ôn thi, đã thế lại còn vụ WC nữa, ko xem ko được :love:
Dang thj ha,the khj nao la xong
Da nhj
Xong roài, thế là từ hnay, có thể xem WC tha hồ, chả phải ngợi