– Anh sẽ đi xa, ba bốn năm gì đấy. Và anh nghĩ rằng mình phải tạm chia tay em à…
– Lên đường bình an anh nhé, em sẽ chờ – Cô mỉm cười nhìn anh, rất Hiền, rất Ngoan.
Anh vuốt má Xuân thật nhẹ, kéo sợi tóc đang vướng vào đôi mi dài ươn ướt, anh hôn nhẹ lên trán cô. Họ chia tay thật hiền!
– Em sẽ nhớ anh chứ?
– Ngốc, phải nhớ chứ, giữ liên lạc với nhau thường xuyên nha nhóc – Xuân cốc nhẹ vào đầu anh rồi họ cùng nhau thưởng thức vị ngọt của đêm ấy, vị ngọt cuối cùng mà hình như cả hai không hề cảm thấy… …