Tôi nhìn thấy cô bé khi em đang đi mua hàng cùng mẹ ở siêu thị. Cô bé khoảng 6 tuổi, rất xinh và có mái tóc màu đỏ với khuôn mặt lấm chấm tàn nhang. Ngoài trời bất ngờ đổ mưa như trút nước. Kiểu mưa xối xả như thể dội ra từ những cái ống máng khổng lồ, vội vã nhào xuống mặt đất đến nỗi những đường ống cống còn không thoát nước kịp. Tất cả chúng tôi đành đứng lại bên dưới mái hiên hoặc bên trong siêu thị… …
Tôi nhìn thấy cô bé khi em đang đi mua hàng cùng mẹ ở siêu thị. Cô bé khoảng 6 tuổi, rất xinh và có mái tóc màu đỏ với khuôn mặt lấm chấm tàn nhang. Ngoài trời bất ngờ đổ mưa như trút nước. Kiểu mưa xối xả như thể dội ra từ những cái ống máng khổng lồ, vội vã nhào xuống mặt đất đến nỗi những đường ống cống còn ko thoát nước kịp. Tất cả chúng tôi đành đứng lại bên dưới mái hiên hoặc bên trong siêu thị.
Chúng tôi chờ đợi, một số người có vẻ kiên nhẫn, một số người khác lại có vẻ bực dọc vì thiên nhiên đang làm đảo lộn lịch trình một ngày bận rộn của họ. Tôi thì luôn bị mê hoặc bởi những cơn mưa. Tôi yêu thích đến mức chìm đắm trong âm thanh và cảnh tượng bầu trời gột rửa Trái Đất. Mỗi lần mưa rơi, những kỷ niệm về việc vô tư dầm mưa hồi còn nhỏ ào về để dẹp bớt những lo lắng thường nhật của tôi.
Giọng nói tíu tít ngọt ngào của cô bé cất lên, phá vỡ bản nhạc mưa đang khiến tất cả chúng tôi như bị thôi miên:
– Mẹ ơi, mình chạy xuyên qua mưa để ra xe đi – Cô bé nói.
– Sao cơ? – Mẹ cô bé hỏi.
– Mình chạy qua mưa đi! – Cô bé lặp lại.
– Ko được đâu con. Chúng ta sẽ phải đợi cho đến khi mưa ngớt đi chút đã – Mẹ cô bé đáp.
Cô bé đợi chỉ khoảng một phút nữa rồi lại nói:
– Mẹ ơi, mình chạy xuyên qua mưa đi.
– Làm thế thì chúng ta sẽ ướt sũng mất thôi – Người mẹ nói.
– Ko đâu mẹ. Hôm trước mẹ đã nói khác mà – Cô bé vừa nói vừa kéo tay mẹ.
– Hôm trước? Hôm nào mẹ nói là chúng ta có thể chạy xuyên qua mưa mà ko bị ướt?
– Mẹ ko nhớ ạ? Hồi bố bị bệnh nặng phải vào viện đấy. Khi mình nói chuyện với bố, mẹ đã bảo: "Những khó khăn này là để chúng ta mạnh mẽ hơn. Nếu chúng ta có thể vượt qua chuyện này thì chúng ta có thể vượt qua bất cứ chuyện gì". Con nhớ mà!
Tất cả đám đông im lặng. Tôi dám cá là ko ai nghe thấy tiếng gì khác ngoài tiếng mưa rơi. Tất cả chúng tôi đều đứng yên. Ko ai bỏ đi trong vài phút sau đó. Người mẹ ngừng một chút, có vẻ suy nghĩ xem nên nói gì. Lúc này, tôi đã phỏng đoán: có thể người mẹ sẽ cười xòa và nói rằng suy nghĩ của cô bé như thế là ngốc nghếch. Hoặc có thể bà sẽ phớt lờ những lời con mình vừa nói. Nhưng tôi tin rằng, một người mẹ thông minh sẽ hiểu đây là một khoảnh khắc để khẳng định lòng tin cho một đứa trẻ, một khoảnh khắc có thể ảnh hưởng đến cách suy nghĩ cả đời của nó. Một thời điểm mà niềm tin ngây thơ của một đứa trẻ vào những gì người lớn nói có thể đựơc nuôi dưỡng để phát triển thành lòng tin lâu dài và vững chắc vào con người, vào cuộc sống và vào tương lai nhiều hy vọng.
– Con yêu, con nói hoàn toàn đúng. Mình chạy xuyên qua mưa đi. Nếu chúng ta bị ướt thì có thể đó là vì chúng ta cũng cần được tắm mát cho sảng khoái – Người mẹ nói.
Và hai mẹ con nắm tay nhau chạy. Tất cả những người còn lại như tôi đứng quan sát, mỉm cười khi họ chạy trong mưa, giẫm cả vào những vũng nước vắn tung tóe. Họ giơ mấy cái túi mua hàng lên che đầu. họ bị ướt. Nhưng chạy theo sau họ là một số người khác, cũng vừa chạy vừa cười vang như những đứa trẻ – đến chỗ xe của họ.
Và tôi cũng làm theo. Tôi chạy xuyên qua mưa. Tôi bị ướt. Có thể tôi cũng cần được tắm mát, được gội rửa khỏi quá nhiều những lo lắng, tính toán hằng ngày…