Nhà hàng của gia đình nó mới mở. Khá chuyên nghiệp nên khách rất đông từ những ngày đầu tiên.
Treo bảng tuyển nhân viên phục vụ mà hơn nửa tháng vẫn chưa đủ người đạt yêu cầu…
Rồi thì ba tháng sau, nhà hàng cũng ổn định về số lượng nhân viên và đi vào quy củ. Nó thì ghét sự gò bó, nhất là phải ăn uống ở nhà hàng của chính gia đình. Thế còn gì là thú vị….Lâu thật lâu, các nhân viên mới thấy cô chủ tạt qua nhà hàng để lấy xâu chìa khóa, rồi có tài xế riêng đưa về… …
Nhà hàng của gia đình nó mới mở. Khá chuyên nghiệp nên khách rất đông từ những ngày đầu tiên.
Treo bảng tuyển nhân viên phục vụ mà hơn nửa tháng vẫn chưa đủ người đạt yêu cầu…
Rồi thì ba tháng sau, nhà hàng cũng ổn định về số lượng nhân viên và đi vào quy củ. Nó thì ghét sự gò bó, nhất là phải ăn uống ở nhà hàng của chính gia đình. Thế còn gì là thú vị….Lâu thật lâu, các nhân viên mới thấy cô chủ tạt qua nhà hàng để lấy xâu chìa khóa, rồi có tài xế riêng đưa về…
Sinh nhật 16 tuổi của cô chủ. Tiệc tổ chức linh đình. Nó mời gần cả lớp. Và để nở mặt nở mày, nó không ngại ngần quát tháo "đám tạp vụ" để thức ăn sao cho cầu kì nhất, cách bài trí sao cho trang nhã nhất…Và người nó đặc biệt muốn hành hạ, là một nhân viên phục vụ rất trẻ, mặt mày sáng sủa, đẹp như diễn viên điện ảnh…
Vài lần nó giỡn, bông đùa, và muốn "hắn ta phải là của mình", nhưng hắn vẫn lạnh lùng, làm lơ. Nó giận sôi lên. "Làm như có giá lắm hả? Chưa đáng xách dép cho cô chủ đâu, có cơ hội mà không chịu chớp lấy, ngốc!" -nó cười một cách mỉa mai. Và đó là lý do khiến nó luôn hành hạ tên nhân viên này…
"Lấy cho tôi thêm vài cái chén kiểu nữa đi anh tạp vụ". "Nhạt quá! Lấy giùm lọ muối cho tôi đi anh!". "Cô có thể tự lấy, nó ở sát cô đó thôi". "Tôi muốn anh lấy, anh có quyền cãi ư? Anh chỉ là nhân viên phục vụ, anh hiểu chứ?". Chàng nhân viên im lặng, mặt tái đi, trông có vẻ hơi tức giận pha lẫn sự cam chịu. "Phải đưa bằng hai tay cho cô chủ nhé, nếu anh không muốn bị đuổi việc".
Và hôm nay không phải là lần cuối cùng. Còn thêm nhiều lần, nhiều lần tiếp diễn sau đó, và anh nhân viên vẫn cam chịu….
Ít lâu sau, anh ta không làm ở đó nữa. "Cô chủ" cũng chẳng quan tâm, cười khinh miệt, trong đầu luôn hiện diện suy nghĩ: "Một tên nhân viên phục vụ không đáng để mình lưu tâm"…
6 năm sau…
Nhà hàng lâm vào tình trạng sắp phá sản. Ế khách, không có món mới, không có các khuyến mãi, ưu đãi…Các nhà hàng mở đồng loạt kế sát nhau trong trung tâm thành phố làm nhà nó ngày càng suy yếu….
"Cô chủ" giờ cũng như bao người bình thường…Phải tranh thủ làm thêm vào hè để có tiền học năm cuối. Cô được làm nhân viên phục vụ trong một nhà hàng sang trọng nhờ mối giao thiệp rộng rãi của ba cô. Một người bạn của ba đã giới thiệu cho cô vào đây làm.
"Uống bia với tụi này đi nào em, vài ngụm thôi…". "Xin lỗi, tôi không thể". "Hừ, cô có muốn bị đuổi việc không? Nên nhớ, cô chỉ là nhân viên, đáng ra cô biết rõ điều đó hơn ai hết chứ?". Nó nhớ lại câu nói năm nào. Sao mà giống quá vậy? Nó đau xót, nhắm mắt uống hết ly bia trong sự phấn khích tột độ của mấy lão già lắm tiền.
…
Đám nhân viên xôn xao. Hôm nay, đích thân tổng giám đốc sẽ đến kiểm tra các nhân viên phục vụ thế nào. Nó hoảng hồn khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc. "Anh chàng bưng bê" ngày nào…Nó cảm thấy xấu hổ hơn bao giờ hết…
"Cô làm ở đây quen không?"
"Dạ, thưa tổng giám đốc, không sao đâu ạ!"
"Cô chỉ là một nhân viên phục vụ, đúng không?"
"Thưa, không".
"Vậy thì coi như đời đã làm cô trưởng thành và chín chắn hơn. Cảm ơn trời. Thôi, tôi không dám nói chuyện với cô lâu, bởi "tôi chỉ là một nhân viên phục vụ", và tôi hiểu rất rõ điều đó…"
Nó cay cú, tủi nhục hơn bao giờ hết…Và nó chợt nhớ lại cái lời giới thiệu của ba cách đây mấy năm mà nó không mấy quan tâm: "Anh chàng đó là sinh viên năm 3 chuyên về quản lý nhà hàng, khách sạn đấy con. Nghèo mà ham học lắm"…
Nhờ thế, nó đã thay đổi về cách "nhìn nhận một con người"…