Có những lúc trên đường đời tấp nập
Ta vô tình khẽ lướt qua nhau
Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đã đợi từ lâu…
Bùi Minh Quốc
Hà Nội, 1962 …
Có những lúc trên đường đời tấp nập
Ta vô tình khẽ (đi) lướt qua nhau (*)
Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đã đợi từ lâu
Rồi họ chia tay kiêu hãnh thẩn thờ
Bóng dáng yêu chỉ về trong mộng
Rồi họ chết
Dưới suối vàng lạnh cóng
Họ gặp nhau nào có nhận ra nhau
Chia tay đâu phải không gặp nữa
Mà khói hoàng hôn cay mắt nhau
Mà chiều như rụng theo chân bước
Và nắng đường xa bỗng bạc màu
Gió về đêm hoang dại
Biết tin người trở lại
Ngày em đi lấy chồng
Mây buông giải tầng sâu
Mây buồn giải tầng thẳm
Tiễn một đời con gái…
Bùi Minh Quốc
Hà Nội, 1962
http://buiminhquoc.vnweblogs.com/
(*) Nguyên văn là "Ta vô tình đi lướt qua nhau", nhưng mà thấy có bạn sửa hay wa', đành xin lỗi tác giả
————-
Đọc mấy câu đầu đã lâu, mãi mới được đọc nguyên văn cả bài, cả tên tác giả, thật là hâm mộ bác này
Trước h rất ít đọc thơ, nhg từ khi nghe 4 câu đầu bài này, ko nhớ ở đâu, nhg đọc 1 lần đã nhớ, chắc do phù hợp với tâm trạng của mình lúc đó
Dốt văn wa', chả biết nói j hơn nữa, ai có hứng thú thì vào nói chuyện phiếm 1 tý nào