Một ngày không như mọi ngày

Có chuyện gì, anh đều kể cô nghe, chỉ riêng tình yêu, sao ko thể cất lời…

Bên anh cô hồn nhiên đến mức anh ko dám nói thật lòng mình.

Đã khuya lắm rồi nhưng cô vẫn ngồi đấy, cố đợi 1 điều gì đó thật mơ hồ. Cô ko biết mình ngôi như thế để chờ ai, làm gì, chỉ biết hôm nào ko đến quán cà phê này, cô lại thấy buồn, trống vắng… …

Có chuyện gì, anh đều kể cô nghe, chỉ riêng tình yêu, sao ko thể cất lời…

Bên anh cô hồn nhiên đến mức anh ko dám nói thật lòng mình.

Đã khuya lắm rồi nhưng cô vẫn ngồi đấy, cố đợi 1 điều gì đó thật mơ hồ. Cô ko biết mình ngôi như thế để chờ ai, làm gì, chỉ biết hôm nào ko đến quán cà phê này, cô lại thấy buồn, trống vắng.

Hai năm trước, cô đến đây vì lời giới thiệu bạn bè. Bây giờ cố đến vì 1 thói quen ko thể thiếu.

Cô vẫn ko quên mọi chuyện xảy ra hôm đó…

Ký ức hiện về nguyên vẹn hình ảnh của anh chàng phục vụ quán, tay ôm bó hoa thật to, tiến về phía cô, nhớ ký nhận. Hơi bất ngờ, thế nhưng cô vẫn kịp nói tiếng cảm ơn anh ta.

Bó hoa thật đẹp, trong đó gửi kèm 1 tấm thiếp xinh xắn với dòng chữ “Chúc em có 1 ngày tuyệt vời. Ký tên: Chuyến bay đêm”.

Chỉ có thế! Cô mỉm cười 1 mình rồi trở về nhà. Đêm hôm đó, cô ko tài nào ngủ được.

Anh hơn cô mười tuổi, là người thành đạt, độc thân, vui tính. Cô quý mến anh như anh trai của mình, có chuyện gì đều kể anh nghe. Cô cũng đem chuyện bó hoa bất ngờ kể với anh.

Chẳng những ko ngạc nhiên, anh còn rất bình thản: “Ai mà ngớ ngẩn quá!”.

“Em nghĩ 1 anh chàng si tình nào đó…”, cô nheo mắt tinh nghịch.

Anh im lặng, ra chiều suy nghĩ rồi la lên: “A, anh hiểu rồi!”.

Cô sung sướng đợi chờ. Anh cười bí ẩn: “Chắc cố 1 anh chàng độc thân, vui tính nhưng nhát gan. Cũng có thể… sao chứ?”.

Cô há hốc miệng ngạc nhiên: “Có thể… sao chứ?”.

“Có thể đó là 1 ông già đầu hói, góa vợ và…”.

Anh chưa kịp nói hết câu, cô đã nhéo 1 cái đau điếng.

Anh là vậy đó, lúc nào cũng đùa được cả. Cố rất thích tính cách lạc quan, yêu đời ấy.

Quen anh hơn năm năm, chưa 1 lần cô thấy anh buồn. Thành công hay thất bại, anh đều tỏ ra vui vẻ. Có lần, cô hỏi: “Gần bốn mươi tuổi rồi, sao anh ko tìm người nấu cơm cho anh ăn nhỉ?”.

Anh cười lém lỉnh: “Anh biết nấu cơm mà, chỉ cần người dọn dẹp nhà cửa thôi”.

Rồi anh hỏi lại cô: “Thế còn em?”. “Em… em đợi gã nào ế vợ, biết nấu cơm”.

Anh biết cô đang trêu mình, anh cười phá lên: “Lộ rồi nhé! Em yêu thầm anh phải ko?

Cả hai cùng cười, tiếng cười trong trẻo đến lạ thường.

Cô nhìn ly cà phê sóng sánh ánh đèn rồi ngước nhìn khoảng trời vô tận, nơi chưa đựng bao điều kỳ diệu. Chuyến bay cuối cùng trong ngày cũng đã qua đi. Về thôi.

Cô ra về mà lòng chất chứa 1 nỗi buồn, nỗi thất vọng.

Vậy là chẳng có anh chàng nào có biệt danh “Chuyến bay đêm” cả. Tất cả chỉ là trò đùa của ai đó, và cô là nạn nhân tội nghiệp.

Nhưng cô biết trách ai đây? Tại cô quá mơ mộng những điều ko có thật. Cố chợt nghĩ đến anh. Cô sẽ ko kể anh nghe chuyện này. Anh mà biết được sẽ cho cô là trẻ con, sẽ cười vào mũi, sẽ…

Cô giật bắn người khi có bàn tay ai đó chạm vào vai.

“Em đi đâu về khuya vậy?”

Cô nhận ra ngay giọng nói quen thuộc của anh. Cô gạt tay anh ra: “Anh làm em hết hồn”. Tại anh thấy em như người mất hồn vậy đó”.

“Đâu có”, cô bối rối bào chữa.

“Còn giấu anh sao?”, anh cốc nhẹ lên trán cô.

“Thật mà”.

“Em ko nói cũng được. Anh biết từ lâu em đã ko còn tin tưởng anh nữa. Em…”, anh chưa nói dứt câu, cô đã ngả vào vai anh khóc nức nở.

Anh ôm cô vào lòng mà nghe tim mình đau nhói. Anh đâu cố ý làm cô buồn. Kể từ khi biết cô đem lòng tương tư anh chàng nào đó, anh rất đau khổ.

Từ lâu, anh đã yêu cô, yêu đến cuồng si. Nhưng cứ nhìn thấy cô vẫn vô tư hồn nhiên, anh lại im lặng.

Ai bí mật mua hoa tặng, bí mật nhờ người gửi và hôm nay bí mật theo dõi cô đang chờ ai đó. Anh muốn biết người nào hanh phúc được cô yêu đến như vậy. Thế nhưng, anh lại vô tình làm cô buồn, cô khóc. Anh bối rối, dỗ dành: “Cho anh xin lỗi! Anh…”.

“Anh ko có lỗi”, cô thôi khóc: “Chỉ tại em quá mộng mơ”.

“Em nói đi, anh đánh chết tên nào dám làm em buồn”, anh pha trò.

“Em ko biết”.

“Trời!…”, anh trợn mắt.

“Em chỉ biét hắn có biệt danh là “Chuyến bay đêm”. Và cứ ngày này, năm nào hắn cũng nhờ người mang hoa tặng em.

Anh im lặng người trước lời thú nhận của cô. Anh muốn hét lên trước sự thật này?. Cô quay mặt đi, cố giấu giọt nước mắt, gật đầu nhè nhẹ:

“Có lẽ là như vậy”.

Lần này, anh thét thật to, làm cô quay phắt lại: “Ôi! Tạ ơn Chúa…”.

Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra với anh. Anh ôm chặt lấy cô, thầm thì điều gì đó mà mặt cô đỏ bừng lên: “Anh là…”. “Thôi đừng đùa”, cô khẽ gắt.

Như để chứng minh những điều vừa nói, anh kéo cô đến 1 nơi trồng toàn loại hoa cát đắng. Anh ngắt đóa hoa đưa cô: “Hôm nay, anh ko nhờ người tặng hoa em nữa. Anh định tự tay tặng em đóa hoa mà em thích nhất”.

Cô cầm đóa hoa cát đắng, hạnh phúc trào dâng,

Biết nói sao để diễn tả cảm xúc của cô lúc này. Anh nhìn cô âu yếm: “1 ngày tuyệt vời chứ em?”. “1 ngày ko như mọi ngày”, mắt cô ánh lên niềm vui sướng.

Đóa cát đắng vẫn tím biếc trong đôi tay bé nhỏ của cô.

4 Replies to “Một ngày không như mọi ngày”

  1. hihi, mot cau chuyen hay qua’..:)Minh` cung uoc’ mo* co’ mo^t tinh` yeu that de.p…nhung co ve la impossible now.:)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *