My shadow's only one that walks beside me
My shallow heart's the only thing that's beating
Sometimes I wish someone out there will find me
Till then I walk alone… …
Boulevard of broken dreams – Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ, nào phải ai cũng được 1 lần bước đi trên đó để nghe từng chiếc lá vàng khô vụng vỡ dưới bước chân.
I walk this lonely road
The only road that I have ever known
Don't know where it goes
But It's home to me and I walk aloneTôi bước đi trên con đường vắng
Con đường duy nhất mà tôi biết
Chẳng biết nó dẫn đi đâu
Nhưng đối với tôi nó là tổ ấm, và tôi bước đi 1 mình
Có phải là tổ ấm hay ko khi đã quá quen rồi với sự vỡ tan của những giấc mơ? Có giấc mơ dài, có giấc mơ thoắt ẩn thoắt hiện, mơ đó rồi tỉnh đó, mơ rồi tỉnh để thấy rằng chỉ là mơ, để thấy rằng thẫn thờ nuối tiếc…
Và trên con đường vắng lặng đó, chỉ 1 mình ta đếm những bước chân của ta, phía sau lưng những hàng gạch thu dần lại, thu dần lại đến sát gót chân, phía sau lưng là khoảng trống đen ngòm của những nát tan, và mở ra phía trước là những hoa, những cây, sắc màu rực rỡ – mơ mà, những giấc mơ thường mang màu sắc rất tuyệt vời.
I walk this empty street
On the Boulevard of broken dreams
Where the city sleeps
And I'm the only one and I walk aloneCon phố vắng, chỉ mình tôi lạc lõng
Trên đại lộ của những giấc mơ đã vỡ tan
Nơi xung quanh, cả ko gian đã buông màn
Và tôi chỉ có 1 mình… lầm lũi bước
Bước chân cô đơn, mình ta tiến bước, ko gian đã chìm vào tĩnh lặng từ lâu để những giấc mơ lên ngôi và để nghe tiếng vỡ giòn tan của chúng. Những mảnh vỡ găm vào tim. Góc tường trắng phía xa kia có phải là ngôi nhà hạnh phúc mà ta đã hơn 1 lần khao khát? Đóa phù dung bên hàng giậu đổ mới sáng nay còn khoe sắc thắm, thế mà giờ đây đã sắp héo tàn. Cúi mặt xuống, đối diện với những bước chân lầm lũi, ta cứ đi, cứ đi như kẻ mộng du trên đại lộ của những giấc mơ tan vỡ.
Vì sao lại vỡ tan, vì sao ko là 1 giấc mơ hoàn hảo, vì sao ko giấc mơ nào giống giấc mơ nào và vì sao ko bao giờ có 1 giấc mơ nào trở thành hiện thực?
I walk alone
I walk aloneI walk alone
I walk a…
Tôi chỉ bước 1 mình….
Chỉ 1 mình ta thôi trên những viên đá lát đường trải trên đó 1 màu đỏ máu từ những nỗi cô đơn, từ những đêm vắng, từ những hoang lặng của cuộc đời. Chỉ 1 mình ta thôi bởi lẽ đơn giản rằng giấc mơ của ta thì ko kẻ nào đặt chân vào, là ko cho phép hay là họ ko dám, ko đủ can đảm để tham dự vào những giấc mơ huyền hoặc hay có thể họ ko muốn gánh chịu những đau đớn 1 khi chứng kiến sự vỡ tan dầu là của 1 giấc mơ cực kỳ nhỏ bé.
Còn ta, ta có cả 1 đại lộ những giấc mơ, rộng lớn lắm và xa thăm thẳm. Ở phía tận cùng kia là 1 màu trắng, ta sẽ tha hồ mà vẽ lên trên đó những giấc mơ và rồi 1 ngày nào đó tất cả sẽ vỡ thành cát bụi, trở thành những viên đá lát đại lộ và rồi rơi vào khoảng ko vũ trụ, tan đi tan đi!
My shadow's only one that walks beside me
My shallow heart's the only thing that's beating
Sometimes I wish some one up there will find me
Till then I walk aloneBước bên tôi, chỉ duy nhất là chiếc bóng
Con tim tôi cạn khô, là thứ duy nhất còn đập ở nơi đây
Có đôi khi, tôi ước có 1 ai kia sẽ tìm thấy tôi
Nhưng cho đến lúc đó… chỉ mình tôi cất bước
Chiếc bóng là người bạn thân nhất, chiếc bóng của chính bản thân ko bao giờ rời xa ta. Dẫu là có đi đến đâu đi chăng nữa, dẫu là có khổ đau đến cách mấy đi chăng nữa thì cũng chỉ còn trơ lại ta với cái bóng lặng im của chính mình. Soi vào đó đi, ta sẽ thấy lại ta – 1 ta rạng rỡ hay 1 ta mệt nhoài, 1 ta lấp lánh niềm tin hay 1 ta đầy những nghi kỵ – tất cả đều được cái bóng lặng lẽ thu lấy, cất giữ lấy để cho ta – sau 1 ngày bước những bước chân vô định rồi sẽ mỏi, rồi sẽ ngồi bệt xuống vạt cỏ bên vệ đường và suy xét lại những ta của thời xa xưa hay thời gần đây nào đó. Và rồi sau đó sẽ làm gì? Sẽ lần giở từng trang ký ức, rồi khép tất cả lại, rồi tiếp tục tiến về phía trước, tiếp tục những giấc mơ và tiếp tục găm vào tim những mảnh vỡ sắc nhọn.
Trái tim cạn khô, là thứ duy nhất còn đập, là thứ duy nhất gắn kết ta vào sự sống. Những tiếng đập khô khốc, đều đều như sự chai lì của giác quan, của cảm xúc, ta trở nên vô hồn, vô cảm trước những vỡ tan. Nhưng tận sâu trong tâm khảm, tận ngõ ngách nào đó của trái tim đau vẫn còn 1 mạch máu ngầm tuôn chảy để ta biết khát khao, biết mơ ước 1 ai đó sẽ tìm thấy ta đang trốn chạy trong những giấc mơ, để kéo ta trở về với thực tại, để chỉ cho ta thấy rằng rồi giấc mơ cũng sẽ có ngày thành hiện thực, để cùng ta nâng niu, nắm giữ cho 1 giấc mơ nào đó thôi ko còn tan biến nữa.
Nhưng … cho đến lúc đó – bao giờ thì đến lúc đó, liệu có thật là sẽ có lúc đó hay ko – đó cũng chỉ là 1 giấc mơ trong những giấc mơ của ta mà thôi và rồi có giấc mơ nào còn vẹn nguyên trên đại lộ của những giấc mơ tan vỡ? Thôi, 1 mình ta lại lặng lẽ bước đi, gom góp những mảnh vụn bằng đôi bàn tay đầy vết xước.
I'm walking down the line
That divides me somewhere in my mind
On the border line of the edge
And where I walk aloneTôi đang bước dọc ranh giới ấy
Thứ chia đôi tâm hồn ở trong tôi
Tôi đang bước trên lằn ranh của lòng tôi
Ở nơi ấy, chỉ mình tôi cất bước
Cái ranh giới giữa thực và ảo mong manh như làn khói, cái ranh giới chia ta làm thành hai nửa, cái ranh giới mà ngay cả chính bản thân ta cũng ko thể phân định được 1 cách rõ ràng, tất cả xen lẫn vào nhau. Ta đang sống giữa cuộc đời rất thật nhưng lại giam mình vào những giấc mơ hay nói chính xác hơn là ta trốn chạy những khắc nghiệt cay đắng của hiện thực để xoa dịu bản thân mình bởi những êm ái của giấc mơ, nơi đó ta có thể xoay vần mọi thứ theo ý muốn của ta, có thể thực hiện được mọi thứ theo suy nghĩ của ta và chỉ duy nhất 1 điều ko thể là ta ko bao giờ có thể biến nổi bất cứ 1 giấc mơ nào trở thành sự thật và luôn luôn mỗi khi giấc mơ vỡ tan, ta thức tỉnh, đó là mỗi lúc trái tim ta thêm 1 lần đau khắc khoải.
Cố gắng, cố gắng hết sức để kết thúc cuộc viễn du của những bước chân lang thang, cố gắng hết sức kéo mình ra khỏi những giấc mơ, ném mình vào trong hiện thực như ta đang hiện hữu nhưng thực tại quá phũ phàng, rồi lại giáng trả vào ta những niềm đau rất mới, để rồi ta lại lặng lẽ tìm về cái tổ ấm thân thương, nơi mà ta có thể dệt lên hàng ngàn giấc mộng, nơi mà ta có thể lang thang hết những tháng ngày, nơi mà ta chỉ có thể bước đi về phía trước để vẽ lên ngày càng nhiều những ảo mộng cho chính bản thân để xoa dịu đi những đớn đau ngày càng rõ nét mà hiện thực đã dành tặng cho ta.
Read between the lines of what's
Fucked up and everything's all right
Check my vital signs to know I'm still alive
And I walk aloneĐể đọc thấy dấu hiệu kia phía trước
Báo rằng mọi điều vẫn ổn mà thôi
Báo rằng sự sống vẫn tồn tại trong tôi
Để rồi lại 1 mình lầm lũi bước
Mọi điều vẫn ổn, mọi thứ vẫn thế, sự sống vẫn tồn tại trong ta – bằng chứng là trái tim dù có héo mòn thì vẫn đều đều gõ nhịp, tất cả vẫn cứ trôi đi, vẫn cứ tiếp diễn như muôn đời vẫn thế. Guồng thời gian cứ thế trôi đi, ta cũng vẫn cứ sống, vẫn cứ thản nhiên cười, vẫn cứ thản nhiên tung hứng cuộc đời mình và vẫn cứ tiếp diễn những giấc mơ tan vỡ.
Ta vẫn ổn dù rằng mỗi bước ta đi trên đại lộ vương lại những vệt máu loang, để khắc sâu vào tim những vết hằn. Ta vẫn ổn mà! Ta vẫn bước những bước 1 mình trên đại lộ của những giấc mơ tan vỡ, ta vẫn còn đó 1 niềm khắc khoải mong chờ – lại thêm 1 giấc mơ. Liệu rằng rồi sẽ có ngày 1 giấc mơ nào đó rồi sẽ là hiện thực? Liệu rằng rồi sẽ có 1 ngày nào đó đại lộ của những giấc mơ tan vỡ sẽ thôi ko còn giấc mơ nào vỡ tan nữa mà chúng sẽ tràn ngập 1 màu hồng rất đẹp, trước mắt ta hay sau lưng ta cũng vẫn cứ là màu hồng chứ ko là khoảng trống mịt mù sát gót, đẹp đến nỗi ta sẽ phát chán ngắt lên, sẽ lại chạy trốn nhưng ko phải chạy trốn sang 1 đại lộ khác mà sẽ chạy trốn vào chính cái hiện thực đã tạo nên màu hồng trong những giấc mơ hoang?!
I walk alone
I walk alone
I walk alone
I walk a…
My shadow's only one that walks beside me
My shallow heart's the only thing that's beating
Sometimes I wish someone out there will find me
Till then I walk alone
Ah-Ah Ah-Ah Ah-Ah Ahhh-Ah
Ah-Ah Ah-Ah I walk alone
I walk a…
I walk this empty street
On the Boulevard of broken dreams
Where the city sleeps
And I'm the only one and I walk a…
My shadows the only one that walks beside me
My shallow heart's the only thing that's beating
Sometimes I wish someone out there will find me
Till then I walk alone…