Cảm xúc và Lý trí

Bi kịch lớn nhất của con người là chúng ta vừa có cả cảm xúc lẫn lý trí, mà 2 cái này lại thường ko “thống nhất ngôn ngữ” với nhau. Đó là đúc kết của tôi, sau nhiều lần mắc kẹt trong những “trận chiến” khốc liệt của Cảm xúc và Lý trí.

Bạn có để ý ko, trong hầu hết các trường hợp, Cảm xúc thường nói “Có” và khuyến khích chúng ta hãy làm đi, hãy tiến tới đi, hãy yêu đi … Vì vậy mà những người thiên về cảm xúc thường được/bị cho là yếu đuối, là dại khờ, là dễ sa ngã. Còn Lý trí thì lại thường nói “Ko” và ngăn cản (ko nên làm như vậy, đừng làm thế, khoan đã, như vậy có ổn ko…). Người nặng về lý trí thường được/bị xem là tỉnh táo, lạnh lùng, thực tế, nhẫn tâm… …

Bi kịch lớn nhất của con người là chúng ta vừa có cả cảm xúc lẫn lý trí, mà 2 cái này lại thường ko “thống nhất ngôn ngữ” với nhau. Đó là đúc kết của tôi, sau nhiều lần mắc kẹt trong những “trận chiến” khốc liệt của Cảm xúc và Lý trí.

Bạn có để ý ko, trong hầu hết các trường hợp, Cảm xúc thường nói “Có” và khuyến khích chúng ta hãy làm đi, hãy tiến tới đi, hãy yêu đi … Vì vậy mà những người thiên về cảm xúc thường được/bị cho là yếu đuối, là dại khờ, là dễ sa ngã. Còn Lý trí thì lại thường nói “Ko” và ngăn cản (ko nên làm như vậy, đừng làm thế, khoan đã, như vậy có ổn ko…). Người nặng về lý trí thường được/bị xem là tỉnh táo, lạnh lùng, thực tế, nhẫn tâm…

Hồi xưa xửa xừa xưa, tôi hay nói 1 câu rất sến là: “Tôi muốn trở thành 1 người có trái tim nóng và cái đầu lạnh”, tức là 1 người rất giàu cảm xúc nhưng cũng rất tỉnh táo. Giờ nghĩ lại, tôi thấy ước muốn đó thật ngây thơ, bởi có mấy ai trên đời này giữ được cán cân Cảm xúc – Lý trí cân bằng đâu. Loanh quanh 1 hồi, rồi thế nào cũng có lúc bắt gặp mình trong tình thế thế này:

I’m stuck… feels like quicksand
As my head, my heart disagrees.
Head says no, heart says yes
I’m my own worst enemy
What feels right, seems so wrong
Yeah the truth will never lie

Tôi như bị mắc kẹt trong 1 vũng lầy
Tâm trí tôi và trái tim tôi, mỗi nơi 1 thứ tiếng
Tâm trí tôi nói Có, nhưng trái tim bảo Ko
Tôi trở thành kẻ thù lớn nhất của chính Tôi
Mọi chuyện thoạt như đúng, rồi lại thoạt như sai
Ôi, lời mách bảo nào mới là chân lý …

Ai đã từng ở trong cuộc chiến ấy, hẳn đã có lúc giống như tôi, âm thầm van xin giá mà 1 trong hai thứ ấy biến mất. Ước gì cảm xúc biến mất, để ta thấy những ký ức cũ chỉ là những dữ kiện khô khan chứ ko phải là những hoài niệm quá long lanh như thế, để ngủ 1 giấc là ta quên phắt những thứ cần quên. Ước gì lý trí biến mất, để ta được sống, được yêu đến tận cùng với những thứ mà ta đam mê…

Mẹ tôi bảo rằng sự đa cảm vừa là món quà ban tặng, vừa là sự trừng phạt của thượng đế. Bởi người giàu cảm xúc cảm nhận được sự tươi đẹp của cuộc sống này nhiều hơn, nhưng đồng thời, 1 khi đã đau khổ thì cũng thấm thía đau khổ hơn…

Quang Dũng hát: “Anh muốn làm người mất trí, để tâm hồn được sống bình yên”. Ai bảo người lý trí là sung sướng? Sẽ sung sướng thật, nếu như là lý trí 100%, nhưng chỉ cần 1% cảm xúc xen vào thôi, sẽ có lúc bạn thấy mình thức dậy trong đêm để rồi mãi thao thức và dày vò bởi những nuối tiếc: “Trời ơi, giá mà… giá mà ngày ấy mình đủ can đảm để sống hết mình với điều đó …”

Nên nghe theo cảm xúc hay theo lý trí? Tôi đem câu hỏi đó hỏi 1 người có vẻ là hạnh phúc và ít bị dày vò bởi cuộc chiến cảm xúc – lý trí nhất. Anh bảo tôi: “Với những việc lớn thì nên quyết định bằng lý trí”. Nhưng tôi mãi vẫn chưa thấm lời khuyên này, bởi những việc mà cảm xúc và lý trí của ta phải đánh nhau thì có việc nào là ko lớn đâu?

Thế cho nên, tôi vẫn mãi chưa tìm được lời đáp cho câu hỏi này.

Thế cho nên, em đành phải vẫn tự mình ngăn cấm mình thôi…

I’m forbidden, yes forbidden…
I’m forbidden to say that I love you