Triết lý café
Cuộc sống gấp gáp, cuộc đời tất bận cũng phải chậm lại, dừng bước. Từng giọt cà phê nhỏ chậm rãi, thong thả hơn cả chiếc lá vàng cuối cùng. Gió heo may đã về, se sẽ lạnh. Lặng im như đếm nhịp thời gian, nghe rõ từng khoảnh khắc nặng nề rơi, làm sao lấy lại được.
Có gì quyến rũ đến vậy trong màu nước tối thẫm và thăm thẳm như đêm đông? Từng giọt, từng giọt ánh đen, rụng xuống như sương. Trong mỗi giọt ấy đắng chát thì nhiều, ngọt bùi là có mấy. Có phải mỗi giọt cà phê ấy rơi xuống là những “giọt” đời nặng trĩu, đọng mãi đáy lòng… …
Cảm xúc và Lý trí
Bi kịch lớn nhất của con người là chúng ta vừa có cả cảm xúc lẫn lý trí, mà 2 cái này lại thường ko “thống nhất ngôn ngữ” với nhau. Đó là đúc kết của tôi, sau nhiều lần mắc kẹt trong những “trận chiến” khốc liệt của Cảm xúc và Lý trí.
Bạn có để ý ko, trong hầu hết các trường hợp, Cảm xúc thường nói “Có” và khuyến khích chúng ta hãy làm đi, hãy tiến tới đi, hãy yêu đi … Vì vậy mà những người thiên về cảm xúc thường được/bị cho là yếu đuối, là dại khờ, là dễ sa ngã. Còn Lý trí thì lại thường nói “Ko” và ngăn cản (ko nên làm như vậy, đừng làm thế, khoan đã, như vậy có ổn ko…). Người nặng về lý trí thường được/bị xem là tỉnh táo, lạnh lùng, thực tế, nhẫn tâm… …
Cuộc sống như 1 ly café…
Giọt cafe sữa…
Đôi khi cuộc sống làm bạn mệt mỏi, phải đối đầu với bao áp lực từ công việc, gia đình, bạn bè, tình yêu…Hãy dừng lại, vì khi đó bạn đang vội vã và hấp tấp. Bạn hãy lắng nghe thật sâu tâm hồn của bạn… Khi bạn uống cafe hay cafe sữa cũng vậy, điều bạn cần thật sự là cafe chứ ko phải là 1 chiếc cốc đẹp. Và trên thực tế ..bạn làm mọi thứ chỉ để thưởng thức "giá trị cuộc sống", đừng vì thành bại, hư danh mà đánh mất đi chính mình, bạn nhé.
Chậm lại….thật chậm lại…. Hãy nhớ rằng, cuộc sống là 1 ly cafe sữa, có ngọt ngào và có đắng chát…nhưng như vậy, mới là cuộc sống… …
Tờ 2 đô may mắn
Tôi ko phải là 1 người mê tín, thế nhưng mỗi khi đi đâu tôi vẫn để tờ 2 đôla mẹ cho từ hồi sáu tuổi trong ví, vì bà cho rằng tờ bạc này sẽ mang đến may mắn cho tôi.
Ngày ấy, mẹ đã âu yếm nhìn tôi và thủ thỉ: “Mẹ muốn con mang bên mình tờ 2 đô này như 1 điềm hên cho con”. Tôi vâng lời: “Dạ, cám ơn mẹ. Con sẽ luôn kè kè nó bên mình”.
Mỗi sáng thức dậy, sau khi sửa soạn quần áo chuẩn bị cho 1 ngày mới, tôi liền cặp ngay tờ 2 đô vào ví… …
Ngày hôm nay
Ðể biết giá trị của 1 năm, hãy hỏi 1 sinh viên vừa thi trượt năm cuối.
Ðể biết giá trị của 1 tháng hãy hỏi người 1 người mẹ sinh em bé thiếu tháng.
Ðể biết giá trị của 1 tuần hãy hỏi chủ bút của 1 tuần báo.
Ðể biết giá trị của 1 giờ, hãy hỏi những người yêu đang chờ đợi gặp nhau
Ðể biết giá trị của 1 phút, hãy hỏi người vừa nhỡ chuyến tàu.
Ðể biết giá trị của 1 giây, hãy hỏi người vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Ðể biết giá trị của 1 phần nghìn giây hãy hỏi người vừa nhận huy chương bạc trong cuộc thi Olympic… …
I’m online
12 giờ đêm. Màn hình vẫn sáng. Những icon bên cạnh nick chat vẫn mỉm cười. Nhưng những dòng chữ kêu réo mà ko có ai trả lời.
Chiếc đèn bàn màu đỏ ấm toả sáng lên mặt bàn, nơi 1 cậu nhóc đang ngủ gục. Hơi thở đều, mắt nhắm nghiền, tay đặt khẽ lên chuột như thể đang cầm tay… người yêu. Cậu đang ngủ – và cũng đang “online”
BUZZ!!!
Màn hình rung lên dữ dội. Có lẽ là linh cảm đã làm cậu nhóc choàng tỉnh. 1 gương mặt khoảng 16 tuổi, đeo chiếc kính cận viền đậm màu đen, đầu tóc bù xù. Tay nhắp chuột lia lịa, nhận ra file truyện mình load từ nãy giờ đã xong từ khi nào rồi… …
Boulevard of broken dreams – Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ
My shadow's only one that walks beside me
My shallow heart's the only thing that's beating
Sometimes I wish someone out there will find me
Till then I walk alone… …
Continue reading “Boulevard of broken dreams – Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ”
Nếu cuộc đời ko có những ngã ba…
Đã bao lần tôi tự hỏi khi phân vân giữa 2 phương án. Người ta ko thể biết truớc được tương lai nên ko biết được cái nào là tốt hơn. Có những lựa chọn đúng đắn sẽ giúp mình thành công, nhưng cũng có những lựa chọn sai lầm khiến ta hối tiếc để rồi trong cuộc đời có biết bao lần mình phải nói: Ước gì…!!!
Có những người sinh ra trên đời đã được cuộc đời trải thảm, đó là lối đi êm dịu nhất, chỉ việc cất bước mà thôi. Cũng có những kẻ phải tự phát quang bụi rậm để tìm thấy lối mòn, gập ghềnh, sỏi đá. Và cuộc đời có ko ít những ngã ba… …