1 buổi chiều, trong vườn, cô bé hỏi bà:
– Bà ơi, bà sẽ sống đến bao giờ?
Bà cảm thấy thật khó trả lời. Mà có lẽ cô bé còn quá ít tuổi để có thể nghe giải thích về vấn đề này. Tốt nhất là nên dạy cô bé 1 bài học về lòng tin. Nên bà đáp:
– Mãi mãi!
Chắc chắn là 1 đứa trẻ cũng biết rằng ko ai sống mãi mãi. Nhưng cô bé ko nói gì, tiếp tục nhặt cỏ xung quanh.
Việc cô bé ko nói gì đã cho bà biết là cô bé ko thật sự chấp nhận câu trả lời, nhưng vì lễ phép nên ko hỏi tiếp mà thôi.
– Này, sao cháu ko nói gì nữa? – Bà hỏi.
– Nói về cái gì ạ?
– Bà nói bà sẽ sống mãi mãi, chẳng lẽ cháu nghĩ điều đó là có thể à?
– Nếu bà nói thế thì cháu tin là có thể – Cô bé cười.
Nhưng bà lại muốn nói dùng chuyện "sống mãi mãi" để dạy cô bé về cuộc đời, nên bà nói tiếp:
– Những người tốt sẽ sống mãi mãi.
Cô bé dừng tay nhặt cỏ, quay sang bà, mắt tròn xoe có vẻ hết sức ngạc nhiên.
– Bà ơi, thế mà từ trước đến nay cháu ko biết…
– Chuyện gì vậy?
– Thế ra ông và những người khác trong gia đình mà chúng ta vẫn tới thăm ở nghĩa trang đều là người xấu cả ạ? Ôi… gia đình chúng ta kiểu gì vậy?…
Im lặng.
Bài học chấm dứt. Và người học là bà. …