Làm thế nào mà tôi đã thoát khỏi sự bủa vây của quá khứ?
Vào những buổi chiều thứ bảy khi tôi lên 10, cha tôi thường dắt tôi đến 1 tiệm nhỏ bán bánh mì xăng-quít ở dưới phố Philadelphia, nơi ông hay đánh bài rumi tay đôi ở phía sau với những người đàn ông bề ngoài trông dữ dằn. Họ bập xì gà liên tục và nhả khói dày đặc làm ko khí xám xịt, ngập ngụa, trộn lẫn với mùi thịt nướng và hành.
Trong khi họ đánh bài tôi giết hời gian nơi máy bắn đạn sáng rực trong 1 góc tối. Cái máy này mô phỏng theo 1 trò cờ bạc, và nếu bạn thắng được trong 1 số trò chơi thì người chủ sẽ trả tiền cho bạn. Ðó là vào những năm 60, chúng tôi sống dựa vào tiền trợ cấp phúc lợi xã hội, vì thế có lần, khi tôi ăn được 4 đô la thì máu đỏ đen càng ngấm vào người tôi… …