Yêu nhau hai năm, mà lí do vẫn chỉ quanh quẩn là mình đã ko thật sự hiểu nhau. Tớ vẫn tự hỏi mình liệu có sai khi quyết định như thế, … và rồi sẽ ra sao nếu như tớ mỗi ngày cứ nhớ cậu thế này?
Ko còn yêu nữa, thì tình bạn ko là gì để cần phải vun đắp nữa hả cậu?.. …
Yêu nhau hai năm, mà lí do vẫn chỉ quanh quẩn là mình đã ko thật sự hiểu nhau. Tớ vẫn tự hỏi mình liệu có sai khi quyết định như thế, … và rồi sẽ ra sao nếu như tớ mỗi ngày cứ nhớ cậu thế này?
Ko còn yêu nữa, thì tình bạn ko là gì để cần phải vun đắp nữa hả cậu?
Tụi mình vẫn còn những người bạn chung, và chắc chắn vẫn sẽ gặp lại, nhưng sao khi nhìn thấy tớ bước vào, cậu lại trở nên ko vui.
Nụ cười sáng bừng mà tớ đã từng yêu thương, lập tức tắt ngấm trên khuôn mặt lạnh lùng. Tớ ngập ngừng gật đầu chào cậu, nghe tim mình nhói lên nhè nhẹ.
Cậu trở nên lạ lùng, ăn mặc lôi thôi, và đôi chân cứ thế mà gác hẳn lên ghế. Tớ mím môi, đâu rồi chàng trai đã từng luôn mặc sơ mi trắng chỉ vì tớ thích thế, đã từng cư xử rất lịch thiệp và hiền lành mà tớ đem lòng yêu thương? Chia tay nhau, đâu phải là để nhìn thấy cậu trở thành như vậy.
1 vài câu chuyện trôi qua giữa đám bạn, nhưng cậu có thấy tớ thất vọng thế nào khi nghe về những thành tích yêu đương của cậu ko? Đúng là sau khi mối quan hệ tụi mình dừng lại, cậu hoàn toàn có quyền tìm đến 1 lối rẽ khác phù hợp hơn.
Nhưng chỉ 1 tháng sau khi chia tay liệu có là quá nhanh để xóa đi câu chuyện mà bọn mình đã viết hơn hai năm trời?
Tớ ngồi đây, hiện tại vẫn rất buồn, rất nhớ và 1 thời gian dài nữa mới có thể nguôi ngoai. Cậu ngồi kia, cách tớ chỉ vài tầm với tay, lại luôn miệng huyênh hoang về việc cưa được bao nhiêu nhóc. Liệu trước đây, tớ cũng có là 1 phần trong những “chiến công” của cậu?
Khi ánh mắt cậu mãi từ chối cái nhìn của tớ, tớ buộc lòng lên tiếng hỏi thăm sau những ngày tụi mình ko còn gặp mặt.
Nhưng dường như có điều gì khiến tớ sụp đổ, khi cậu chỉ cười khẩy và nhún vai với những gì tớ nói. Đã từng luôn ở cạnh và lắng nghe nhau trong tất cả những vui buồn cuộc sống, cậu bây giờ chỉ còn có thể cười vào tớ như vậy thôi sao?
Dẫu chia tay xong tụi mình cũng ngại ngùng khi giáp mặt, nhưng đừng làm tớ trở nên khó xử và mối quan hệ tụi mình lại căng thẳng thế này được ko?
Đám con trai lao xao khi 1 bé xinh xắn lướt ngang, tớ nắm chặt bàn tay rịn mồ hôi khi nghe cậu lớn tiếng bình phẩm thế này, thế kia. 1 vài lời khiêu khích, cả những bình luận gây sốc. Các cô gái luôn rất cần sự tôn trọng, và những lời sành sỏi đó liệu có khiến cậu lớn lên? Tớ tự nhủ lòng mình, tớ đánh mất cậu, hay cậu đang đánh mất mình rồi nhóc ơi?
Ra về…
Cậu là người đã từng cầm tay tớ giữa đám đông người, đứng chắn phía trước khi mưa, và đã ở cạnh bất cứ khi nào tớ cần khóc.
Nhưng hôm nay vẫn là cậu, dửng dưng bước ngang khi tớ mướt mồ hôi quay cái xe ra giữa bãi đông nghịt người và nắng chói chang.
Dù rằng cuối cùng tớ vẫn làm được, nhưng trên suốt đường về, tớ tự hỏi sao cậu lại có thể lạnh lùng và vô tâm đến thế. Dẫu chỉ là người xa lạ, 1 chàng trai vẫn sẵn lòng đưa tay giúp đỡ khi gặp những tình huống như thế cơ mà.
Suy ngẫm …