Thời gian vụt trôi như bóng câu lướt qua cửa. Nhanh đến mức khi ta giật mình ngoái đầu nhìn lại, thời gian đã là một quá khứ dần xa. Chỉ tích tắc. Chỉ thoáng giây. Chỉ bất chợt mà bâng khuâng, nuối tiếc, mong mỏi… đến kì lạ.
Đâu đó trên đường đời, đôi khi ta lắng nghe cuộc sống. Một người than thở về cuộc sống ở trọ đắt đỏ? Ai đó lại cau mày vì chuyện vợ con bìu ríu? Một ai khác lại lắc đầu vì kế sinh nhai… Họ thiếu vật chất. Chúng ta cũng vậy. Ồ tất nhiên! Chuyện bánh mì cần cho tất cả, ko loại trừ thời gian, già, trẻ hay sang, hèn… Đó là nguồn lực thực tế cho sự tồn tại của thế gian. Như một nhu cầu tất yếu, bánh mì đáp ứng mọi lí do sinh tồn. Vì thế, bánh mì chính là động lực để con người vươn tới để chiếm lĩnh và sử dụng. Đó là cái có thể nhìn thấy, sờ thấy, nắm giữ được khi chúng ta đang phấn đấu hàng ngày, hàng giờ cho nó. Cuộc sống này cũng vì thế trở nên no đủ hơn, phong phú hơn và yên ấm hơn… …